Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhaNW5w2a
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà cùng đi du lịch tự lái, nhưng lúc quay về lại bỏ quên tôi ngay tại chỗ cũ.
Không ai nhớ rằng tôi vẫn còn đang ở trong rừng tìm món đồ chơi bị rơi cho cháu trai.
Trời đổ mưa lớn, điện thoại cũng không mang theo bên mình.
Tôi đi đến mức rách toạc cả chân, cuối cùng mới tìm được một ngôi nhà nhỏ có người trú mưa.
Khi liên lạc được với chồng, thứ tôi nghe được trong ống nghe không phải là lo lắng hay quan tâm, mà là cơn giận không thể kìm nén.
“Già rồi mà còn ham chơi đến quên cả thời gian, đáng đời!”
Con trai tôi vừa chơi game vừa phụ họa theo cha nó:
“Mẹ à, hôm nay con lái xe cả ngày mệt c.h.ế.t đi được, mẹ chịu khó ngủ tạm ở làng đó một đêm, mai bắt xe khách về.”
Trong điện thoại còn thấp thoáng tiếng con dâu bực bội trách móc:
“Mai còn phải đưa con đi chơi biển nữa đó, tụi con không chờ bà đâu.”
Biết bao lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng tôi chỉ biết im lặng mà nuốt xuống.
—-
Khi tôi hấp tấp từ rừng sâu trở lại điểm cắm trại, bãi cỏ đã vắng tanh không một bóng người.
Chiếc khăn picnic, lều trại, xe cộ – tất cả đều biến mất.
Tôi bỗng hoảng hốt.
Chẳng lẽ… họ quên tôi chưa lên xe rồi sao?
Điện thoại để quên trong xe, tôi chỉ còn cách cuống cuồng chạy khắp nơi gọi lớn tìm người.
Nhưng chờ cả nửa ngày trời, vẫn không có ai trả lời.
Tôi tự an ủi mình: có lẽ mọi người chỉ đi quanh đây đâu đó thôi, chắc sớm muộn sẽ quay lại đón tôi.
Tôi chờ đến khi trời tối.
Rồi đến khi cơn mưa nhỏ rơi xuống.
Vẫn không một ai xuất hiện.
Tôi ôm lấy quả bóng nhỏ mà mình vất vả lắm mới nhặt được trong rừng, ngẩn người trong mưa.
Hồi nãy, con trai tôi đá mạnh một cú, quả bóng yêu thích của cháu tôi bay thẳng vào rừng sâu.
Thằng bé khóc òa lên, đòi bằng được phải tìm lại.
Chồng tôi thì đang câu cá, không rảnh đi.
Con trai tôi lười nhác, bảo mua cái mới là được.
Con dâu thì đang cắm mặt xem phim ngắn, đúng đoạn gay cấn.
Thấy cháu khóc đến suýt nghẹt thở, ai nấy đều mất kiên nhẫn, liền bảo tôi đi tìm giúp cho yên chuyện.
Tôi thương cháu nên không từ chối, lặng lẽ bước vào rừng.
Nhưng khi tôi mang được bóng trở lại… thì chỉ còn mình tôi ở đó.
Cơn mưa nhỏ hóa thành mưa to, rồi cuối cùng đổ như trút nước.
Tôi phải thừa nhận một sự thật:
Tôi bị bỏ rơi rồi.
Đây không phải là khu du lịch chính thức, chỉ là một bãi hồ giữa vùng núi hoang sơ, xung quanh không có bất kỳ dịch vụ nào.
Không có nhà dân, không có đường cầu cứu.
Mưa lớn không nơi trú thân.
Lo sợ dã thú ban đêm, tôi không dám chần chừ thêm, cắn răng đội mưa lần mò ra khỏi rừng.
Đường núi lầy lội, giày dép mỏng manh không chống nổi.
Tôi vừa buồn vừa sợ, run rẩy bước đi chẳng biết bao lâu.
Đến khi bàn chân phồng rộp rỉ máu, cuối cùng tôi cũng tìm được một nhà dân có người trú mưa, mượn được điện thoại gọi về nhà.
Lúc đó đã là nửa đêm.
Tôi cứ ngỡ chồng sẽ sốt ruột cả buổi tối.
Điện thoại vừa kết nối, tôi vội vàng báo tin mình an toàn.
Không ngờ, điều tôi nhận được lại là cơn thịnh nộ đầy trách móc:
“Còn biết gọi về à? Già rồi mà còn ham chơi, đáng đời!”
“Chiều nay mưa lớn, cháu đòi mua đồ ăn vặt, làm ầm lên không chịu nổi.”
“Gọi mấy lần mà bà không trả lời, tụi tôi đành đi luôn. Mãi đến khi lên cao tốc rồi mới sực nhớ là bà chưa lên xe.”
Tôi c.h.ế.t lặng vì tức.
Còn chưa kịp phản ứng thì giọng con trai lại vang lên trong điện thoại, vừa chơi game vừa phụ họa:
“Đâu phải cố ý. Dù gì gần đó cũng có làng mà.”
“Mẹ ngủ tạm một đêm rồi mai về bằng xe khách nhé, con mệt lắm rồi.”
Tôi muốn phát điên.
“Gần” cái làng đó là bao xa? Họ có biết tôi mò mẫm trong đêm mưa bao lâu mới tới?
Tôi còn chưa mở miệng chất vấn thì con dâu lại chen vào, giọng hằn học:
“Mai còn phải đưa con đi biển chơi nữa, không có thời gian quay lại đâu!”
“Cả kỳ nghỉ lễ chỉ có mấy hôm, đâu thể vì bà mà lỡ hết kế hoạch.”
Từng lời, từng chữ như d.a.o đ.â.m vào tim.
Biết bao lời muốn nói, cuối cùng tôi lại nuốt ngược trở lại.
Giống như bao lần trước đây, vì chữ “Gia hòa vạn sự hưng”, tôi tự nhủ phải nhịn.
Sống với nhau mà, tránh sao được va chạm.
Họ chỉ nóng tính, chứ không có ý xấu – người ta vẫn thường khuyên thế.
Thế là tôi đã nhịn suốt nửa đời người.
Tôi cúp máy.
Ngồi c.h.ế.t lặng trên băng ghế gỗ trước hiên nhà.
Gió lạnh cuốn mưa bay tạt vào mặt, nhưng chẳng lạnh bằng lòng người.
Sống như thế này… còn có gì đáng để níu giữ?
Bất giác, tôi nhận ra:
Tôi không muốn tiếp tục sống mù quáng như thế này nữa.
Sáng sớm hôm sau,
Tôi mượn tạm của dân làng 200 tệ làm lộ phí, để lại thông tin liên lạc để hoàn tiền rồi vội vã rời đi.
Khi về đến nhà — cách đó hai trăm cây số — đã là mười giờ sáng.
Trong nhà quả nhiên không còn một bóng người.
Nhưng đống vỏ đồ ăn mang về còn đầy trong thùng rác, đồ chơi vứt lung tung trên sàn, vết dầu loang lổ, bát đũa chất đống trong bồn rửa, quần áo dơ vắt đầy bên cạnh máy giặt… thì vẫn còn nguyên vẹn “chờ tôi”.
Tôi nhìn lướt qua, không còn sức mà tức giận nữa.
Cả người mệt mỏi và khó chịu, tôi tắm rửa xong liền ngã vật xuống giường ngủ mê man.
Lần tỉnh dậy tiếp theo đã là tám giờ tối.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường.
Giọng của ông lão nhà tôi — Thẩm Lệ Sơn — từ đầu dây bên kia vang lên, có phần vui vẻ:
“Cuối cùng cũng chịu bắt máy. Mới ngoài sáu mươi mà lãng tai thế hả?”