Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cắt ngang lời mắng xối xả:
“Các người đều tay chân lành lặn, muốn gì thì tự làm.
“Không biết thì học, học không nổi thì làm đại đi.
“Chẳng lẽ tôi sinh ra đã biết giặt đồ nấu cơm?
Những việc nhà đó, có ghi tên tôi à?
Viết rõ là ‘chỉ dành riêng cho Nhậm Tầm Phương’ chắc?!”
Đầu bên kia im lặng hồi lâu.
Chỉ nghe tiếng thở phì phò như sắp tăng xông.
“Được lắm! Có bản lĩnh thì đừng bao giờ quay về!
“Có gan bỏ chồng, bỏ con, bỏ cháu luôn đi! Để xem bà già rồi ai lo cho!”
Ông ta quăng một câu rồi giận dữ cúp máy.
Chữ “Được” tôi còn chưa kịp nói xong đã bị ngắt mất.
Từ hôm đó, Thẩm Lệ Sơn và đám kia im hơi lặng tiếng.
Tôi thì ngày nào cũng sống rất vui vẻ:
Sáng dậy sớm, tập thể dục ven hồ Nhĩ Hải;
Mua bó hoa tươi rẻ tiền mang về nhà;
Trưa ra chợ nông dân mua rau mới hái về nấu;
Tối ăn uống, trò chuyện với Mễ Huệ và hàng xóm…
Cuộc sống nhẹ nhàng, bình yên.
Đúng như cổ nhân nói:
“Nếu lòng không vướng bận điều gì, thì mọi thời khắc đều là mùa xuân nhân gian.”
Tôi dần hiểu vì sao Mễ Huệ suốt bao năm sống một mình, bị người thân chê bai mà vẫn không ghen tỵ với ai.
Chỉ cần nội tâm đủ phong phú, sống một mình cũng có thể vui vẻ.
Tâm trạng tôi ngày càng tốt hơn.
Dù thỉnh thoảng có người thân gọi đến thăm hỏi, dò la vì sao lại bỏ nhà ra đi.
Chị gái tôi là người thẳng tính, hôm đó gọi tới nói:
“Hôm nay chị qua nhà em, định xem Thẩm Xuyên với Thao Thao sao rồi.
“Em đoán xem? Người ta sống vẫn ổn.
“Không nấu cơm thì gọi đồ ăn, hộp xốp chất như núi.”
“Bực nhất là… con mụ Dư kia suốt ngày đến nhà em!”
“Thao Thao còn nói ‘bà Dư’ giúp ông nội giặt đồ, thỉnh thoảng còn nấu cơm giùm nữa!
Hai mươi năm rồi mà cái bóng của mụ ta vẫn chưa tan!”
Tôi im lặng.
Có lẽ… người ta vẫn có thể chen chân, miễn là có người mở cửa đón.
Chị vẫn chưa thôi cằn nhằn:
“Em làm loạn thế để làm gì?
Bao năm nhịn rồi, nhịn thêm lần nữa thì sao?
“Đi chơi cũng đủ rồi, về đi! Không thì cái nhà ấy giữ không nổi đâu!”
Tôi chỉ cười nhẹ:
“Không giữ được thì thôi.”
Nhân tiện còn mời chị ghé Đại Lý chơi.
Chị tức đến mức cúp máy luôn.
Tôi chẳng để bụng.
Muốn làm việc nhà, muốn chăm người già trẻ nhỏ, cứ để Dư Nhã Bình lo.
Tôi ngán đến tận cổ rồi.
Từ hôm đó, tôi để điện thoại ở chế độ im lặng, trừ những cuộc gọi cần thiết thì không nghe.
Thỉnh thoảng vẫn thấy ảnh trong nhóm gia tộc nhà họ Thẩm:
Bàn ăn đầy món, trong bếp là bóng dáng bận rộn của Dư Nhã Bình;
Cuối tuần đưa cháu đi hái quả, cạnh Thẩm Lệ Sơn là nửa cái bóng gầy gò của một người phụ nữ.
Ngay cả WeChat của Thẩm Lệ Sơn — trước chỉ đăng tin thời sự — giờ cũng bắt đầu đăng hình đời sống.
Chữ nghĩa đầy vẻ hạnh phúc, hài lòng.
Tôi không tức giận.
Ngược lại, còn lưu hết những tấm ảnh ấy lại.
Biết đâu sau này… sẽ cần dùng đến.
Một sáng sớm nọ, tôi bị ánh nắng đánh thức.
Vừa mở mắt, một ý nghĩ mạnh mẽ hiện lên trong đầu.
Không thể chờ thêm nữa.
Tôi gỡ chặn số của Thẩm Lệ Sơn, nhắn cho ông ta một tin:
Tôi muốn ly hôn.
Tin nhắn gửi đi, tảng đá trong n.g.ự.c tôi như được nhấc ra.
Tôi nhẹ nhàng ra ngoài tập thể dục.
Vừa về đến nhà, điện thoại đã réo inh ỏi.
Tôi cứ ngỡ Thẩm Lệ Sơn cũng muốn ly hôn.
Dù gì thì hai mươi năm trước, ông ta cũng đã định rẽ sang lối khác rồi.
Nhưng giọng ông ta trong điện thoại lúc này, rõ ràng giận đến phát run, vậy mà vẫn cứng rắn nói một câu:
“Ly hôn?
Không đời nào!”
Tôi thắc mắc:
“Vì sao?”
Ông ta không ngần ngại:
“Tuổi này rồi, ly hôn không thấy xấu hổ à?”
Tôi hỏi lại:
“Hai người sống với nhau không nổi thì ly hôn có gì đáng xấu hổ?
Cuộc đời là sống cho bản thân mình, đâu phải sống cho thiên hạ xem.”
Ông ta cứng họng, một lúc lâu sau mới mở miệng:
“Rốt cuộc là vì cái gì?
Chẳng lẽ chỉ vì hôm đó mưa to, tôi không đợi bà lên xe?
“Tôi đã giải thích rồi mà, không phải không gọi, là gọi bà mấy lần không thấy phản hồi.
“Tôi thấy gần đó có nhà dân trú mưa, mà Thao Thao lại cứ đòi ăn vặt, nên mới đi trước.
“Lúc đến trấn thì đi nhầm đường, lỡ vào cao tốc, có quay lại cũng tối muộn rồi.
“Vả lại, bà cũng tìm được chỗ tá túc mà?
Cả đời cũng qua như thế, chỉ vì chút chuyện cỏn con mà đòi ly hôn, già rồi còn học người ta làm loạn, mai mốt ra đường biết giấu mặt vào đâu?!”
Tôi thở dài:
“Đúng vậy, sống đến gần đất xa trời rồi… mới muốn một lần sống theo ý mình.”
Thẩm Lệ Sơn hoàn toàn câm nín.
Trước khi cúp máy, ông ta chỉ quăng lại một câu tức tối:
“Ly thì cứ ly!
Coi bà làm được trò trống gì! Sau này đừng có mà hối hận rồi quay lại cầu xin tôi!”
“Được.”
Nói ly là ly.
Tôi nhất định sẽ ly.
Không chia tay, không phân tài sản, số tiền tôi có cũng không đủ sống lâu dài ở đây.
Những ngày phiêu bạt ở Đại Lý, tôi đã gặp biết bao cảnh đẹp chưa từng thấy, quen nhiều người có câu chuyện riêng.
Trong đó có một chị tôi nhớ mãi.
Chị ấy học không cao, nhưng ham học hỏi, mê vẽ tranh mà xưa giờ không có cơ hội.
Năm 50 tuổi, chị quyết dứt áo ra đi, vừa làm lao công vừa học vẽ.
Người ta nói:
“Chị ấy sống giữa bùn lầy, nhưng vẽ tranh trên mây trời.”