Trước kỳ thi đại học, mẹ tôi nhận một nhân viên bán thực phẩm chức năng tại nhà làm con trai nuôi. Để giúp “con trai” tăng doanh số, bà khăng khăng muốn thế chấp căn nhà mà bố tôi để lại để vay tiền.
Tôi khuyên bà rằng nếu mất nhà thì sau này bà sẽ chẳng có chỗ mà dưỡng già.
Thế nhưng sau đó, “con trai nuôi” của bà ta lại vì doanh số mà nhận người khác làm mẹ nuôi.
Bà ta lại cầm thẻ dự thi của tôi, điên cuồng xông vào phòng, ép tôi vay nặng lãi bằng ảnh khỏa thân rồi uy hiếp tôi ký hợp đồng bán nhn: “Là mày đã đuổi con trai tao đi, cái đồ đĩ điếm đã khắc chết em trai mày rồi lại còn muốn ép đứa con trai mà tao khó khăn lắm mới có được bỏ đi.”
Ảnh khỏa thân của tôi nhanh chóng bị lan truyền khắp trường, rác rưởi và lời chửi rủa bủa vây lấy tôi.
Tôi tự an ủi mình rằng chỉ cần kỳ thi đại học kết thúc là tôi có thể thoát khỏi nơi đây.
Nhưng để dỗ “con trai” bà ta vui vẻ, vào ngày thi đại học, bà ta đã hạ thuốc tôi, đưa tôi lên giường của gã bán hàng.
Dù tôi có khóc lóc cầu xin, giãy giụa thế nào cũng không thoát được. Cuối cùng, khi các bạn học của tôi đang miệt mài làm bài trong phòng thi thì tôi đã nhảy từ cửa sổ tầng hai mươi xuống.
Khi linh hồn còn lởn vởn, tôi thấy bà ta ra sức tranh cãi tại tòa rằng tôi tự sát, còn gã bán hàng là nạn nhân bị tôi quyến rũ.
Ông trời rủ lòng thương, khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã quay trở về thời điểm bà ta giới thiệu “con trai nuôi” cho tôi.