Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
22
Sau khi người già cuối cùng của thôn Lâm Hải cũng chuyển lên huyện sống,
Trì Lệnh Dã đã mua lại mảnh đất ấy, chuẩn bị cải tạo lại toàn bộ.
Vài ngày trước khi khởi công, chúng tôi cùng nhau đến nhà của Trì Tĩnh Tuyết.
Căn nhà cũ kỹ xập xệ.
Tường vì ẩm thấp mà loang lổ.
Trong không khí phảng phất mùi muối mặn của biển.
Vậy mà nơi như thế lại lưu giữ quá nhiều kỷ niệm của chúng tôi.
Tôi sắp xếp lại đồ đạc của Trì Tĩnh Tuyết lần cuối.
Như thể đang thực hiện một buổi tạm biệt lặng thầm.
Trì Lệnh Dã mua một quả dưa hấu về, ăn xong, cả hai cùng ngả người trên chiếc giường cũ.
Gió biển thổi lùa qua cửa sổ.
Thổi đến mức khiến lòng người cũng mềm nhũn ra.
Tôi khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
“Hửm? Cảm ơn anh chuyện gì?” – Trì Lệnh Dã hỏi.
“Cảm ơn anh đã ngăn em lại, không để em trở thành kẻ g.i.ế.c người.”
“Vậy anh cũng phải cảm ơn em.”
“Cảm ơn gì cơ?”
“Cảm ơn em đã nhặt được anh trên bãi biển, cứu lấy anh, cùng anh học chữ nổi, động viên anh tiếp tục sống… Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh.”
Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, rồi rất ăn ý trao nhau một nụ hôn thật dài.
Chuông gió làm từ vỏ sò nơi cửa sổ bị gió thổi vang lên lách cách.
Hóa ra, thứ dịu dàng không chỉ có biển cả.
Mà còn là người cùng ta ngắm biển.
Trì Tĩnh Tuyết, chị thấy không?
Cuối cùng em vẫn không phụ kỳ vọng của chị.
(Hết)