Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vợ chồng nhà hàng xóm đối diện mở một tiệm bánh nhỏ tại nhà.
Tôi thấy chồng thì bị khuyết tật, vợ lại ốm yếu, còn phải chăm con nhỏ.
Nghĩ thương tình, mấy loại trái cây tiệm tôi nhập về, tôi đều bán lại cho họ với giá gốc, còn hỗ trợ giao tận nơi, hư hỏng thì đổi trả thoải mái.
Có khi còn hay ghé mua bánh ủng hộ.
Chiều nay tiệm tôi buôn bán tốt, tôi đặt mấy món ngọt cho nhân viên ăn xế.
Bánh giao tới được một lúc, chồng chị hàng xóm lại quay ngược trở lại, giở giọng điệu móc méo:
“Bỏ ra có 5 tệ mà ăn cái bánh trứng ngô giá 48 tệ, có thấy ngon quá mức không đấy?”
“Tiệm trái cây to đùng như vậy mà còn muốn chiếm chút lợi của tiệm bánh nhỏ nhà người ta, không biết xấu hổ à?”
Tôi bỗng chốc nhận ra —
Hóa ra lòng tốt không phải lúc nào cũng được đáp lại.
Có người, được đằng chân sẽ lân đằng đầu.
Chương 1:
Dạo gần đây các app giao đồ ăn cạnh tranh dữ dội, kéo theo việc buôn bán ở tiệm trái cây của tôi bỗng dưng cũng nhộn nhịp hơn hẳn.
Bận rộn cả buổi chiều, vừa mới rảnh tay được một chút, tôi tranh thủ đặt vài món tráng miệng từ tiệm bánh nhà hàng xóm cho mấy bạn nhân viên ăn xế — tụi nhỏ xắt trái cây đến hoa cả mắt rồi.
Vì tiệm tôi nằm ngay cổng khu chung cư, chồng chị hàng xóm mang bánh sang rất nhanh.
Anh ta chỉ đặt túi đồ xuống, không nói không rằng rồi quay lưng đi luôn.
Tôi dặn mấy bạn nhân viên: làm xong việc thì nghỉ tay ra ăn cho đỡ mệt, giờ còn vắng khách thì để tôi trông quầy.
Chẳng bao lâu sau, chồng chị hàng xóm quay lại — vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng lần này không còn vẻ thân thiện thường ngày.
Anh ta bước nhanh tới trước mặt tôi, sắc mặt khó coi, đứng một hồi rồi mới lên tiếng, giọng móc méo đầy ác ý:
“Bỏ ra có 5 tệ mà ăn cái bánh trứng ngô giá 48 tệ, có thấy ngon quá không đấy?”
Tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn đang ngơ ngác thì anh ta đã nói tiếp:
“Tiệm trái cây lớn vậy rồi mà còn muốn chiếm lợi từ cái tiệm bánh nhỏ xíu nhà chúng tôi, cô không biết xấu hổ à?”
Tôi vội vã xua tay, cố nói dịu để anh ta bình tĩnh lại, nhưng vô ích.
Anh ta càng nói càng lớn tiếng, còn gọi cả đám nhân viên trong tiệm ra chứng kiến.
“Tôi với vợ chỉ mở cái tiệm bánh nhỏ tại nhà thôi, hôm nay lỡ tay đóng gói nhầm cái bánh, vậy mà bà chủ tiệm trái cây này lại nuốt luôn đấy!”
“Cô đặt một cái bánh trứng thường, chúng tôi giao nhầm thành bánh trứng ngô, cô cầm ăn mà không thấy cắn rứt lương tâm à?”
“Cô như này là đang ăn bánh m.á.u của người khuyết tật và bà bầu đấy biết không?!”
Lúc đó trong tiệm vẫn còn khách, có người còn lôi điện thoại ra quay lại.
Mặt tôi đỏ bừng.
Một nửa là vì tức, một nửa là vì bối rối.
Tôi cố giải thích rằng mình không hề ăn bánh — tôi đang bận trông tiệm, cũng không biết là họ giao nhầm. Mấy bạn nhân viên cũng không rõ, mới tiện tay lấy ăn.
Một cô bé nhân viên tỏ vẻ ngại ngùng, bước ra xin lỗi, rồi nói sẽ bù phần tiền chênh lệch.
Tôi lập tức lắc đầu — chuyện này đâu phải lỗi của con bé, nó hoàn toàn không biết gì, sao có thể bắt nó bỏ tiền ra được?
Tôi lấy điện thoại ra, hỏi anh ta bánh trứng ngô giá bao nhiêu.
Anh hàng xóm bực bội trợn mắt, đáp lại đầy khó chịu:
“Cô bị điếc à? Mới nãy tôi nói rồi đấy, 48 tệ!”
Cô bé nhân viên trợn tròn mắt:
“Cái bánh trứng thường, chỉ thêm vài hạt bắp mà tới 48 tệ luôn á?”
Câu nói ấy như giẫm trúng đuôi mèo, khiến anh hàng xóm nhảy dựng lên:
“Đắt chỗ nào? Mấy cô có biết làm ra cái bánh đó đã tốn hơn 30 tệ tiền nguyên liệu rồi không?”
“Nhà tôi dùng toàn kem trứng loại xịn, một trái bắp đã 8 tệ! Vợ tôi phải thực hành, tập làm rất nhiều lần — khoảng 70 đến 80 trái bắp — thì mới thành thạo cách làm bánh trứng ngô. Rồi tiền mặt bằng, tiền nước, tiền điện, tiền nhân công — mấy cái đó chẳng lẽ không tính vào?”
Thấy anh ta vẫn tiếp tục lải nhải, tôi chỉ muốn dẹp chuyện này qua một bên càng nhanh càng tốt.
Dằn xuống cơn bực, tôi gượng cười:
“Anh Trương, tôi chuyển khoản cho anh rồi nhé.”
“Các bạn ấy còn nhỏ, không rành mấy chuyện này. Tôi là khách quen mà, cũng tin vào chất lượng bên anh chị từ trước đến giờ.”
Tôi nghĩ mình nói vậy là ổn rồi — vừa giữ thể diện cho anh ta, vừa bảo vệ nhân viên bên mình.
Không ngờ, chồng chị hàng xóm liếc qua điện thoại một cái, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Anh ta giơ cánh tay trái duy nhất còn lại, chỉ thẳng vào mặt tôi, đến mức nước bọt b.ắ.n cả lên mặt:
“Cô chuyển cho tôi có 43 tệ? Đúng là người tham thì chẳng biết điểm dừng!”
“Cô từ trước tới giờ không hề trả phí giao hàng. Tôi thấy là hàng xóm nên mới giao miễn phí, ai ngờ cô lại không biết điều đến mức này! Hôm nay tôi đã chạy qua đây hai lần, còn phải đứng đây cãi cọ với cô — những thứ đó cũng là tiền đấy cô biết không?”
“Lần này giao nhầm là do chúng tôi tự phát hiện mới kịp đòi lại. Ai biết được trước đó cô đã ‘ăn không nói có’ bao nhiêu lần rồi?”
Tôi thực sự muốn hỏi ngược lại anh ta:
Rốt cuộc là ai mới là người không biết điều?
Trái cây mà họ lấy từ tiệm tôi, tôi luôn bán đúng giá gốc, không kiếm một xu tiền lời.
Đã vậy còn bao cả hậu mãi — có đợt trái cây không đủ ngọt hay dùng không hết, họ đem trả lại, tôi đều nhận.
Cách đây không lâu, họ còn trả lại mấy trái sầu riêng, bảo là ít múi, mùi vị không ngon.
Dù sầu riêng đã bỏ đi rồi, tôi vẫn tự móc tiền túi hoàn tiền lại cho họ.
Chuyện phí giao hàng thì khỏi nói.
Tôi nghĩ một người bị mất tay phải, một người vừa làm bánh vừa chăm con nhỏ, đã vậy còn là hàng xóm đối diện — nên lần nào cũng đích thân giao tận cửa cho họ, chưa từng lấy một đồng tiền công nào.