Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngẩn ra.
“Hả? Ý đó mà tính được hả?”
tới giờ, tôi vẫn nghe nói phái Dò mạch âm dương rất chú trọng biểu hiện hình thế bề ngoài…
Mà câu này nó trừu tượng quá trời!
“Chị Kỷ, chị đừng có đùa với muội đó nha?”
Kỷ Diêu nghiêm túc gật :
“Trực giác tôi không bao giờ sai.”
Tôi trợn trắng mắt, nhịn không được ngắm cảnh thêm lần nữa.
Núi xanh mây trắng, đẹp đến mức xanh quá hóa đáng nghi, … hoàn toàn không có dấu hiệu gì gọi là long mạch sắp c.h.ế.t .
Mà khoan đã…
Hôm tôi từng gọi linh khí long mạch ra nhau một trận rồi mà!
Chỉ là… đó nó có vẻ yếu thật!
Tôi chợt rùng mình, định hỏi thêm Kỷ Diêu vài câu thì…
Đã cô nàng một chống giếng, tung người nhảy thẳng !
“Ơi má ơi!!!”
Tôi hoảng hồn chạy lại …
Chỉ kịp một bóng lưng đang tiến sâu vào bên mật đạo.
Tôi ôm kêu rên:
“Cái gì vậy trời! Rốt cuộc đang xảy ra cái gì vậy hả?!”
Tôi vội nhắn một tin cho sư phụ rồi cắn răng nhảy theo!
Lối đi này chính là mật đạo thoát thân do các thợ thủ công năm xưa bí mật đào ra, dùng để chạy trốn khỏi chủ mộ trường hợp diệt khẩu sau khi hoàn công trình.
Tôi nhanh chân đuổi theo, men theo đường hầm ngoằn ngoèo, đi qua tầng địa đạo, cuối cùng Kỷ Diêu đứng ở lối hổng cuối cùng.
phía cái hổng ấy…
Chính là cổng chính mộ.
Tôi và sư phụ đã từng giao chiến với Huyết thi vương tại đây. Hắn đã tiêu diệt, cái xác đó vẫn còn nằm cửa mộ.
Kỷ Diêu cúi người bên .
Tôi vậy thì lo lắng cô ấy trúng thi độc, định xông tới kéo cô ra.
Thế mà Kỷ Diêu chỉ nhẹ giọng nói:
“Quả nhiên… mộ này có vấn đề.”
“Vấn đề?”
Tôi nghi hoặc, bước đến gần thì nhận ra bên không hề còn mùi thi độc, tất trông y như khi tôi rời khỏi đây…
Không đúng!
Xác huyết thi vương biến mất rồi!
chỗ hắn nằm kia, chỉ còn một y phục cổ rách nát, dính đầy máu, nằm ngắn trên mặt đất còn t.h.i t.h.ể thì hoàn toàn không đâu .
Tôi cảm giác da tê dại.
“…Anh bạn à, không ngờ sau khi c.h.ế.t rồi mà anh còn phải c.h.ế.t thêm phát nữa ha…”
Tôi sang hỏi Kỷ Diêu:
“Chỗ này rốt cuộc có gì bất thường vậy?”
Cô ấy này lại có vẻ phấn khích, chỉ phía cánh cổng đá kia nói:
“Cô xem trên cửa có khắc hoa văn Huyền Vũ, nếu tôi đoán không sai, đây là ‘Huyền Vũ Môn’ cổng Bắc hệ thống Tứ Thánh Môn thời cổ đại.
“Ngày xưa, người ta dùng hình tượng Tứ Thánh thú để canh giữ kinh . mộ này rõ ràng đã mượn lại bố cục đó… Có khả năng cao nơi này chính là mộ hoàng đế!”
Tôi nhíu mày:
“Ý chị là cái mộ này có ít nhất có bốn cổng , bốn vòng ngoài, lớn như một phố luôn á?”
Vậy cái tên huyết thi vương mà tôi phải đến toát mồ hôi kia mới chết…
Chẳng lẽ chỉ là tướng giữ ở hướng Bắc?
Vậy thì còn ba hướng Đông, Tây, Nam… có thi vương nữa à?!
Tôi lập tức khiêng Kỷ Diêu lên vai, chạy luôn không nói nhiều!
“Chị Kỷ à, tin em đi! Mình rồi bàn tiếp! Em có cách chứng minh người đội khảo cổ đã c.h.ế.t hết rồi!”
“Nếu lũ người ngoài kia vẫn cố chấp không chịu bịt mộ, em có một dàn âm thanh công suất lớn, phát ‘Tam Tự Kinh’ liên tục mười ngày tám đêm, rồi mình lại chưa muộn!”
Kỷ Diêu chỉ xoay người một cái nhẹ nhàng trượt khỏi vai tôi, tiếp đất y như mèo.
“Cô nghe tôi nói đã.”
“Chị nói cái giề…”
Tôi cố gắng nuốt lại câu mắng, nghiến răng kìm nén.
“Được, chị nói đi.”
lòng thầm rủa một câu xui thật!, tôi vừa rút gỗ đào ra khỏi balo, vừa nhanh dán bùa chú lên thân , chuẩn tinh thần mọi thứ.
Kỷ Diêu lại bên giếng, nói chắc như đinh đóng cột:
“ mộ này quy mô rất lớn, thiết kế cực kỳ tốn công tốn . mà toàn công trình này lại không có một giọt nước.
“Phong thủy thì cần có gió và nước, mà nơi này chỉ có gió không có nước, vậy là phá cách.
“Tôi không tin một thầy phong thủy có thể tạo nên một công trình quy mô như thế này lại mắc một lỗi sơ đẳng như vậy. Cho nên, tôi khẳng định:
đây nhất định có nước!”
Tôi gật :
“Được rồi… xin lĩnh giáo!”
Tôi ngẫm nghĩ một , khẽ thở dài:
“Chị Kỷ này… chị nhau có giỏi không?”
Kỷ Diêu nhún vai:
“ người thì được, cương thi thì chịu. mà tôi tính rồi hôm nay tôi xuất môn là ‘hung trung cát’, có nguy hiểm không chết. Xem ra phần còn lại… phải dựa vào cô thôi.”
Tôi thở dài:
“Đã xui rồi thì dù có thêm ai vô tan nát mà thôi…”
Vừa xoay người lại, tôi suýt chút khóc luôn tại chỗ tại chỗ.
trăm hài cốt công nhân xây mộ vốn đang nằm dựa tường, chẳng biết nào đã chằm chằm phía chúng tôi, hốc mắt trống hoác lấp loáng ánh xanh…
Cạch! Cạch cạch!
Đám xương khô đứng dậy, tiếng xương cọ vào nhau nghe đến gai óc. Từng xác c.h.ế.t nâng lên d.a.o gỉ, gậy mốc, gào rít lao phía chúng tôi!
Tôi hít một thật sâu, nâng ngang mày.
“ nay toàn trận với bọn cấp cao, giờ hành xác con gà thế này… Đừng trách bản chưởng môn ra tàn nhẫn.”
Tôi vung c.h.é.m thẳng!
quang thanh khiết lấp lánh!
“Thượng Thanh khai quang!”
Ánh sáng trắng tuôn ra như dòng thác, đám xác c.h.ế.t quét sạch như bùn đất, t.h.i t.h.ể b.ắ.n ngược vào tường đá!
Rơi đất vỡ tan tành!
Tôi thổi nhẹ một lên mũi , ung dung nói:
“Đơn giản quá ngại, chặt gà vẫn sướng hơn!”
… sau lưng không có tiếng ai đáp lại.
Tôi xoay người một bóng người đang cõng Kỷ Diêu nhảy vọt hố lối hổng.
“Ngụy Tiểu Vũ!”