Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Lời đe dọa nhắm vào người thân khiến tôi bàng hoàng. Tuấn đã vượt quá giới hạn. Anh ta không chỉ muốn tiền bạc, anh ta muốn hủy hoại tôi, khiến tôi phải sống trong sợ hãi. Tôi không thể để điều đó xảy ra.

Tôi lập tức gọi cho luật sư Hoàng, kể cho anh ấy nghe về cuộc gọi đe dọa. Luật sư Hoàng khuyên tôi nên báo cảnh sát ngay lập tức, và cẩn thận hơn trong mọi hành động.

“Tuấn đang trở nên tuyệt vọng, đó là lý do anh ta dùng đến những chiêu trò bẩn thỉu này.” Luật sư Hoàng nói.

Tôi báo cảnh sát. Họ ghi nhận lời khai của tôi và hứa sẽ điều tra. Nhưng tôi biết, cảnh sát sẽ không thể bảo vệ tôi 24/7. Tôi phải tự mình bảo vệ bản thân và những người tôi yêu thương.

Tôi quyết định công khai tất cả. Tôi không thể để Tuấn tiếp tục thao túng và đe dọa. Tôi sẽ dùng sức mạnh của truyền thông để vạch trần anh ta.

Tôi liên hệ với một phóng viên điều tra mà tôi biết thông qua một người bạn. Anh ấy là một người chính trực và không ngại va chạm.

“Tôi có một câu chuyện muốn kể. Một câu chuyện về sự lừa dối, tham lam và bạo lực.” Tôi nói với phóng viên.

Tôi đưa cho anh ấy tất cả bằng chứng: đoạn ghi âm của Sơn, bản sao hợp đồng thế chấp, và cả những thông tin mà Thảo đã cung cấp về tài khoản ngân hàng bí mật và các phi vụ làm ăn bất chính của Tuấn. Tôi cũng kể cho anh ấy nghe về việc Sơn bị hành hung và lời đe dọa nhắm vào tôi.

Phóng viên lắng nghe một cách chăm chú. Anh ấy biết đây là một vụ án lớn, có thể gây chấn động dư luận.

“Cô có chắc mình muốn công khai tất cả không? Điều này sẽ rất nguy hiểm cho cô.” Phóng viên cảnh báo.

“Tôi chắc chắn. Tôi không thể để anh ta tiếp tục làm hại người khác.” Tôi nói, ánh mắt kiên định.

Bài báo được đăng tải vài ngày sau đó. Tiêu đề lớn, giật gân: “CEO trẻ tuổi vướng nghi án lừa đảo, chiếm đoạt tài sản và rửa tiền”. Nội dung bài báo vạch trần tất cả những hành vi sai trái của Tuấn, kèm theo bằng chứng cụ thể. Thông tin về bức tranh, việc thế chấp, tài khoản bí mật, và cả vụ hành hung Sơn đều được công khai.

Ngay lập tức, bài báo gây ra một làn sóng dư luận mạnh mẽ. Cổ phiếu công ty của Tuấn sụt giảm nghiêm trọng. Các đối tác làm ăn bắt đầu quay lưng lại với anh ta. Danh tiếng của Tuấn sụp đổ chỉ trong một đêm.

Tuấn gọi điện cho tôi, giọng anh ta run rẩy, đầy vẻ giận dữ và hoảng loạn.

“Mày đã làm gì? Mày điên rồi sao? Mày muốn hủy hoại tao ư?” Anh ta gào lên trong điện thoại.

“Anh đã tự hủy hoại mình, Tuấn. Anh không thể trách ai khác.” Tôi đáp, giọng bình tĩnh.

“Mày sẽ phải trả giá! Mày sẽ phải hối hận!” Anh ta hét lên rồi cúp máy.

Sáng hôm sau, cảnh sát đã đến bắt giữ Tuấn. Anh ta bị buộc tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản, và liên quan đến vụ hành hung Sơn. Những thông tin mà Thảo cung cấp về tài khoản rửa tiền và các phi vụ làm ăn bất chính cũng đang được điều tra mở rộng.

Khi Tuấn bị cảnh sát dẫn đi, anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ căm hận và tuyệt vọng. Tôi không cảm thấy hả hê, chỉ cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng.

Tôi đã thắng. Không phải vì tôi muốn trả thù, mà vì tôi muốn công lý.

Thảo cũng được cảnh sát triệu tập để cung cấp lời khai. Cô ta đã được minh oan về khoản nợ mà Tuấn đã dùng tên cô ta để vay.

“Cảm ơn cô Mai.” Thảo nói với tôi, ánh mắt đầy vẻ biết ơn. “Cô đã cứu tôi.”

“Chúng ta đã cứu nhau.” Tôi đáp, nắm lấy tay Thảo.

Tuy nhiên, mọi chuyện chưa kết thúc hoàn toàn. Mẹ của Tuấn, bà ấy vẫn không chấp nhận sự thật. Bà ấy tin rằng tôi đã dàn dựng tất cả để hãm hại con trai bà.

Bà ấy đến gặp tôi, mang theo một tập hồ sơ. “Mày nghĩ mày thắng được sao? Mày nhầm rồi! Đây là bằng chứng cho thấy mày đã từng có ý định bán bức tranh này cho một nhà sưu tập nước ngoài! Mày cũng tham lam không kém gì Tuấn đâu!” Bà ấy gằn giọng.

Tôi cầm lấy tập hồ sơ. Trong đó là một email cũ của tôi, tôi đã liên hệ với một nhà sưu tập tranh để hỏi về giá của bức tranh này, cách đây vài năm. Đó là lúc tôi gặp khó khăn tài chính, nhưng sau đó tôi đã từ bỏ ý định đó. Điều này không thể làm bằng chứng buộc tội tôi.

“Bác đừng cố gắng vô ích nữa. Sự thật đã quá rõ ràng rồi.” Tôi nói, trả lại tập hồ sơ cho bà ấy.

“Mày! Mày sẽ phải hối hận!” Bà ấy hét lên, rồi bỏ đi. Tôi biết, bà ấy sẽ không bao giờ chấp nhận sự thật. Tôi không quan tâm. Điều tôi quan tâm là công lý đã được thực thi. Nhưng tôi cũng biết, cuộc sống của tôi sẽ không thể trở lại bình thường hoàn toàn. Tôi sẽ phải đối mặt với những lời đàm tiếu, những ánh mắt dò xét. Tôi sẽ phải xây dựng lại tất cả từ đầu. Tôi nhìn ra cửa sổ, một cảm giác trống rỗng bao trùm. Cuộc chiến đã kết thúc, nhưng liệu tôi có thật sự hạnh phúc không? Hay tôi sẽ mãi mãi bị ám ảnh bởi những gì đã xảy ra? Tôi biết, đây là một chương mới trong cuộc đời tôi, một chương đầy thử thách nhưng cũng đầy hy vọng. Tôi sẽ mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn. Tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương mình nữa. Một tia nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng. Tôi mỉm cười nhẹ. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương