Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BCFD28Gz1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mua gì thế?”
“Đủ thứ hết! Thím chị còn mua cả bộ nội y giả hàng hiệu Victoria’s Secret cơ! Hahaha!”
Tôi có thể cảm nhận được tiếng cười ngặt nghẽo của anh ta xuyên qua màn hình.
“À quên, em trai chị mua cả một chiếc mô tô phân khối lớn nhái.”
Cuộc trò chuyện kết thúc khi tôi nhắn anh ta nhớ xóa lịch sử chat.
Một tuần sau.
“Bạn trai” nhắn rằng anh ta đã thoát thân thành công.
“Cảm ơn chị, em chuyển khoản cho chị ít tiền rồi, đi du lịch đi cho thư thả.”
“Cảm ơn chị nhé! Sau này còn vụ nào hay nhớ gọi em!”
Không ngoài dự đoán, khi tôi về đến nhà thì thấy chú, thím, em trai và em gái họ đang ngồi ngay ngắn trước cửa nhà tôi.
Thím là người đầu tiên thấy tôi, lập tức thúc chú. Chú ngẩng đầu nhìn thấy tôi, liền vội chạy lại:
Chú: “Đại Nha, tan làm rồi à?”
Thím: “Khụ khụ.”
Chú: “Ờ… Đại Nha, cháu có thể liên lạc với cái cậu…”
“Trời ơi ông già này nói chuyện cũng không nên hồn, để tôi nói cho!” – thím hất ông sang một bên rồi sáp lại gần tôi:
“Đại Nha à, cháu có biết nhà Tiểu Trịnh ở đâu không? Nó nói là về quê một chuyến, đi vội quá nên không để lại cách liên lạc. Cháu xem…”
Lúc này, em gái họ vốn im lặng bỗng bật khóc:
“Chị ơi, em biết là em sai rồi! Là em tồi tệ! Em đã cướp mất anh ấy… nhưng mà… em đã mang thai rồi…”
Vừa nói cô ta vừa rút ra tờ giấy siêu âm, nhưng rút lại rất nhanh, tôi chỉ kịp nhìn thấy hai chữ “túi thai”.
“Chị ơi, chị nói xem em phải làm sao bây giờ! Huhuhu!”
Lúc đó, điện thoại của em trai họ – đang chơi game – đổ chuông.
Cậu ta bắt máy:
“Đúng đúng! Chính là khu này! Giao hàng thì lên thẳng phòng đi, bảo vệ biết tôi là chủ nhà, tôi không đời nào ra tận cổng lấy! Nhìn lại xem đây là khu nào, toàn người thế nào sống chứ! Mau lên! Trễ một giây tôi đánh giá xấu!”
Gọi xong, cậu ta ngẩng đầu lên:
“Người về rồi còn không biết mở cửa? Muốn để tụi này c.h.ế.t cóng à?”
Bốp!
Cậu ta đạp một cú vào cửa chống trộm của tôi, vang lên một tiếng động ầm trời:
“Mở cửa! Ông đây muốn vào!”
“Quân Quân!” – chú tôi cảnh báo gọi tên cậu ta, đổi lại chỉ là một tiếng hừ mũi đầy khinh thường.
Tôi mỉm cười:
“Không sao đâu chú, em ấy nói cũng đúng. Là do cháu không chu đáo.”
Tôi dùng vân tay mở cửa, dẫn cả bốn người vào nhà.
Ngoại trừ chú, ba người còn lại vừa vào là lao ngay vào lục lọi khắp nơi, không biết đang tìm “bạn trai” đã biến mất của tôi hay là gì khác.
Em trai họ vào phòng ngủ chính của tôi, mang cả giày trèo lên giường, giày đen làm bẩn hết bộ ga trải giường bốn món của tôi.
Em gái họ và thím thì vào phòng ngủ phụ.
Thím cau mày:
“Cái giường này nhỏ quá, thôi hai mẹ con tạm chịu vậy.”
Nói rồi bà ta quay ra phòng khách hét:
“Ông à, ông với Quân Quân ngủ tạm phòng kia nhé.”
“À đúng rồi Đại Nha, cháu còn chăn nào không? Cái này mỏng quá, ngủ sẽ bị cảm đấy.”
Em gái họ:
“Mẹ! Lạnh thì bật điều hòa đi, đắp dày quá ngủ không nổi đâu.”
Hừ, đúng là một nhà giỏi thật – vào chưa 10 phút đã chiếm chỗ y như nhà mình, phân chia phòng ốc đâu ra đấy.
Em trai họ ra mở cửa nhận đồ ăn:
“Đại Nha, ra trả tiền đi.”
Chú:
“Quân Quân! Sao lại nói chuyện với chị mày kiểu đó?!”
Tôi cười nhẹ:
“Không sao đâu chú, em ấy còn nhỏ, chưa biết cư xử.”
Tôi đi ra cửa:
“Bao nhiêu tiền?”
Shipper:
“1890 tệ.”
“Bao nhiêu cơ?” – tôi tưởng mình nghe nhầm.
Shipper cúi đầu nhìn lại đơn:
“À, tôi nhìn nhầm. Là 1980 tệ cơ. Nãy đọc ngược.”
“……”
Tôi nói với shipper đợi chút.
Rồi quay vào:
“Thím ơi, thím có hai ngàn tệ không? Thẻ của cháu tháng này quẹt hết hạn mức rồi, không còn tiền mặt, thím cho cháu mượn tạm nhé?”
Thím lập tức làm bộ khó xử:
“Đại Nha à, không phải thím không muốn giúp đâu. Cháu cũng biết hoàn cảnh nhà mình rồi đấy, ba đời tổ tiên đều là nông dân nghèo, thím thì lấy chú cháu, ông ấy lại chẳng làm ăn gì, chỉ là nông dân, hai năm nay còn xây nhà mới dưới quê… tiền đâu ra mà dư chứ. Em trai cháu bảo chưa từng được ăn hải sản, lên thành phố thì cũng muốn thử cho biết… hay là gọi trả lại đi, đồ chưa đụng mà?”
Cậu em trai – đã 25 tuổi – lúc đó thì nằm dưới đất ăn vạ:
“Con không chịu! Con muốn ăn! Con phải ăn!”
Tôi làm lơ màn ăn vạ:
“Thím à, vốn cháu tính mai sẽ dắt mọi người đến gặp Trịnh Quang Tiên đó, nhà người ta làm ngoại thương, đừng nói một bữa ăn 2.000 tệ, có là 20.000 tệ cũng chỉ là tiền lẻ thôi ấy! Thím thấy đấy, căn hộ cháu ở nè là ảnh mua cho đó. Thím biết cái khu này giá bao nhiêu một mét vuông không?”
Nghe đến tiền, mắt thím lập tức sáng lên:
“Bao nhiêu?”
Tôi giơ tay làm dấu.
“6.000 tệ?”
“Tch… 60.000 tệ!”
“Trời ơi!” – thím tôi sốc đến mức ngồi phịch xuống giường.
Cộc cộc ——
Shipper đợi lâu quá, gõ cửa nhắc.
Tôi quay đầu:
“Thím à, thím xem…”
Thím cằn nhằn móc ví, lẩm bẩm:
“Đại Nha à, cháu đừng có lừa thím đấy nhé… Đây là tiền để dành mai táng của vợ chồng thím đấy!”
Hừ, người khác trả tiền thì gọi là tiệc tùng linh đình, đến lượt bà ta móc tiền thì thành “tiền để vào quan tài”.
Tôi cười thầm, ngoài mặt vẫn tỏ ra nhẹ nhàng:
“Thím yên tâm đi!”