Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwVzYptQm

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Nghe tôi nói là không đưa mình đi, mặt Trương Mạt Huyên chợt biến sắc.

Bố mẹ đều là quản lý cấp cao, lại đang vào thời điểm bận rộn nhất cuối quý. Mà tôi lại là một kẻ đang thất nghiệp.

Không có ai thích hợp để đưa Trương Mạt Huyên đi thi hơn tôi.

Em ấy không hề nghĩ rằng tôi sẽ từ chối.

Mẹ tôi trợn mắt: “Trương Mạt Ngôn, cuộc phỏng vấn của con có quan trọng đến mấy cũng có thể quan trọng bằng kỳ thi Đại học của Huyên Huyên sao? Công việc mà con kiếm được bằng tấm bằng đại học hạng hai tồi tàn có thể quan trọng bằng tiền đồ của Huyên Huyên không?”

Trương Mạt Huyên chớp mắt đầy vẻ ngây thơ: “Chị ơi, có phải chị vẫn còn giận vì năm đó, khi chị thi Đại học thì bố mẹ lại đi du lịch với em không? Chị thù dai quá đó.”

Đó là lần bố mẹ nói sẽ đưa tôi đi chơi sau khi thi xong để khuyến khích tôi học tập.

Tôi biết mình không phải là người học giỏi, vốn đã cảm thấy có lỗi với bố mẹ vì thành tích kém. Không ngờ họ lại không từ bỏ tôi, còn đặt mục tiêu để tôi phấn đấu. Chuyện cả gia đình đi du lịch cùng nhau là chuyện mà tôi hằng mong ước từ nhỏ. Khoảng thời gian đó, tôi đã rất chăm chỉ học hành, ngay cả giáo viên cũng vui mừng khi thấy sự tiến bộ của tôi.

Nhưng họ lại bỏ rơi tôi vào ngày cuối cùng của kỳ thi Đại học mà lên đường đi du lịch.

Tôi nhớ mùa hè năm đó rất nóng, thí sinh nào cũng có bố mẹ đến đón. Còn khi tôi trở về nhà thì chỉ thấy căn nhà trống rỗng và một tờ giấy nhỏ nằm lẻ loi.

Bố tôi lên tiếng chế giễu: “Cái thành tích kém cỏi của nó chỉ là làm nền cho người khác thôi. Lẽ nào nó tự làm mình mất mặt chưa đủ mà còn muốn làm chúng ta cũng mất mặt sao? Điểm thi đại học tối đa chỉ có thể chạm mốc đầu 4, bị con làm cho mất hết thể diện cả rồi. Vẫn là Huyên Huyên làm bố mẹ tự hào.”

Tôi cười lạnh trong lòng.

Cũng tốt, tôi cũng đã chịu đủ những lời hạ nhục và chế giễu kéo dài vô cùng vô tận rồi, cứ mãi trốn tránh sẽ chỉ khiến người khác được đằng chân lân đằng đầu mà thôi.

“Được, ngày mai con sẽ đưa em đi.”

Nghe vậy, Trương Mạt Huyên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, tông giọng cũng cao lên: “Tốt quá, cảm ơn chị.”

“Không có gì đâu.”

Lần này, nhất định chị sẽ đưa em vào phòng thi.

Sáng hôm sau, Trương Mạt Huyên bước ra khỏi phòng, thấy tôi tràn đầy năng lượng mà ngồi ở bàn ăn sáng thì hơi bất ngờ: “Sao chị dậy sớm vậy?”

Kiếp trước, trước khi ngủ, Trương Mạt Huyên đã đưa cho tôi một cốc sữa sôcôla. Không ngờ, bên trong có pha cà phê bột, khiến tôi mất ngủ cả đêm, gần sáng mới ngủ thiếp đi. Do đó, dù đã đặt ba cái đồng hồ báo thức, nhưng tôi lại không hề nghe thấy bất kỳ tiếng chuông báo nào cả. Khi Trương Mạt Huyên đến gọi tôi dậy thì chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ vào phòng thi.

Bây giờ ngẫm lại thì thấy đây là cái bẫy đầu tiên mà em ấy giăng cho tôi. Em ấy muốn tôi dậy muộn để tạo ra một trong những lý do cho việc em ấy đi thi muộn.

Vì vậy, lần này, nhân lúc Trương Mạt Huyên không để ý mà tôi đã đổ cốc sữa sôcôla nóng đó đi, đi ngủ sớm, còn giấu đồng hồ báo thức ở nhiều nơi khác nhau.

Tôi cười, chỉ vào bữa sáng trên bàn: “Còn hơn 2 tiếng nữa là đến giờ vào phòng thi, em vẫn có thể thong thả ăn bữa sáng.”

Trương Mạt Huyên liếc nhìn bánh mì nguyên cám và sữa trên bàn, chắc chắn là mẹ đã chuẩn bị: “Chị ơi, chị có thể chiên cho em một quả trứng không? Em muốn ăn trứng lòng đào.”

Nghe vậy, tôi cụp mắt xuống, thầm nghĩ rằng quả nhiên là Trương Mạt Huyên vẫn còn âm mưu.

“Uống sữa đậu nành và ăn trứng lòng đào cùng lúc dễ bị đau bụng, đợi em thi xong rồi hãy ăn nhé.”

Trương Mạt Huyên không còn cách nào khác, lề mề rửa mặt, ăn sáng, mất đúng một tiếng đồng hồ. Đi đến trường thi mất hai mươi phút, khi còn lại một tiếng nữa là tôi đã giục Trương Mạt Huyên ra khỏi nhà.

Thời gian vẫn còn khá thoải mái.

Nhưng trước khi ra khỏi nhà, Trương Mạt Huyên lại chợt nhớ ra điều gì đó: “À phải rồi, thẻ dự thi đã được để trong túi chưa nhỉ? Để em kiểm tra lại lần nữa nhé. 

“Mẹ đã tự tay kiểm tra chứng minh thư, thẻ dự thi và dụng cụ học tập cần thiết cho em rồi, còn quay video lại nữa, nếu em không yên tâm thì có thể xem.”

Nhìn thấy video trong điện thoại của tôi, Trương Mạt Huyên liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy oán hận.

Không còn cách nào khác, em ấy liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, như thể đã hạ quyết tâm làm điều gì đó.

Tôi biết em ấy muốn câu giờ để thời gian tôi được cấp cứu vừa khéo trùng với thời gian vào phòng thi, như vậy thì em ấy sẽ bỏ lỡ kỳ thi Đại học một cách hoàn hảo.

Đến dưới lầu, chiếc taxi đã gọi trước đang đợi sẵn. Trước khi lên xe, tôi đã xác nhận tình hình giao thông, sau khi lên xe lại hỏi lại tài xế địa chỉ trường thi. 

Trương Mạt Huyên vừa ngồi vào xe chưa được bao lâu thì lấy lý do trong xe quá ngột ngạt để lấy chiếc bình xịt làm mát ra từ trong túi. Em ấy thấy tôi đã đeo khẩu trang từ lúc nào mà mình không hay thì ngạc nhiên. Do đó mà giọng nói của Trương Mạt Huyên có hơi chói tai: “Nóng thế này chị đeo khẩu trang làm gì?”

“Hình như chị bị cảm nhẹ, đeo khẩu trang để tránh lây cho em.”

Em ấy có hơi tức giận, cầm bình xịt làm mát lên rồi xịt khắp nơi, còn xịt mấy lần vào người tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương