Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Từ nhỏ, Trương Mạt Huyên học giỏi là thật. Ngày nào bố mẹ cũng khen em ấy là thiên tài nhỏ tuổi.
Em ấy như một con công kiêu ngạo, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt chế giễu, mỉa mai.
Nhưng thực ra, từ cấp hai, em ấy đã cảm thấy rằng việc học thật khó khăn. Nhưng em ấy là thiên tài mà. Việc đạt được thành quả nhờ học hành chăm chỉ lại là sự sỉ nhục đối với tài năng trời cho của em ấy. Tuy nhiên, khi lên cấp ba, em ấy buộc phải thừa nhận rằng hóa ra em ấy không phải thiên tài.
Thế là em ấy nhắm vào cô gái trầm lặng, hướng nội, nhút nhát nhưng thành tích luôn đứng đầu lớp.
Trương Mạt Huyên đã gây nên chuyện bạo lực học đường và đe dọa gần ba năm, ép buộc người ta chép bài tập và gian lận hộ mình nên mới giữ được cái danh hiệu học giỏi, thiên tài đầy giả dối của mình.
Mẹ tôi vốn là người kiêu ngạo, luôn rạng rỡ, tươi đẹp, giờ lại quỳ trước cửa nhà người ta, để xin được giấy bãi nại của gia đình Thích Hứa, để Trương Mạt Huyên được xử lý nhẹ tội.
Lúc bố mẹ tôi phát hiện tôi rời đi là ba ngày sau đó.
Mẹ về nhà thì thấy cảnh tan hoang khắp nơi, tất cả đều là do bố tôi nổi trận lôi đình rồi đập phá sau khi Trương Mạt Huyên bị đưa đi.
Bà gõ cửa phòng tôi: “Ngôn Ngôn? Ra làm cơm đi, tiện thể dọn dẹp nhà cửa luôn.”
Bà ngồi trên ghế sofa một lúc lâu mà vẫn không thấy tôi ra thì sự uất ức trong lòng bà cũng bùng nổ: “Mẹ gọi mà con không nghe thấy sao? Ở nhà mấy ngày rồi cũng không biết dọn dẹp gì cả, em gái không hiểu chuyện, con không thể làm bố mẹ vui lòng một tí sao?”
Thấy vẫn không có động tĩnh, cuối cùng, bà cũng không nhịn được đứng dậy, mở cửa phòng tôi ra.
Bà không ngờ rằng bên trong phòng không có một bóng người, chỉ có một tờ giấy nhỏ nằm lẻ loi trên bàn.
Bà hoảng hốt chạy ra khỏi phòng: “Ông xã! Ông xã! Mạt Ngôn đi rồi!”
Bố tôi đang bận rộn vì chuyện của Trương Mạt Huyên.
Chuyện của Trương Mạt Huyên gây ra tiếng vang rất lớn. Trước đó, bố tôi còn khoe rằng con gái đỗ Đại học Hán, không ngờ chớp mắt đã lên bản tin pháp luật.
Ông không đọc kỹ tờ giấy tạm biệt của tôi mà đã tát mẹ một cái cho bà im miệng.
“Ông đây đã bảo mày từ chức, ở nhà dạy dỗ Huyên Huyên từ sớm mà mày không chịu, cứ phải ra ngoài làm việc vì mấy đồng bạc lẻ, nuôi Trương Mạt Ngôn thành đồ bỏ, lại còn làm hỏng cả tài năng của Huyên Huyên nữa…”
“Trương Tề Niên! Anh có ý gì…”
Lại một trận tiếng đập phá nữa truyền đến từ camera giám sát, tôi thất vọng tắt điện thoại.
Cảnh này giống hệt cảnh họ cãi nhau vì thành tích của tôi khi Trương Mạt Huyên còn chưa ra đời.
Dù sao đã từng bị dầm mưa, có ô hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Nhưng tôi đã nghĩ rằng ít nhất họ cũng sẽ hơi buồn vì sự ra đi của tôi.
Thông báo lên máy bay vang lên, tôi đứng dậy đi về phía cổng lên máy bay.
Trước khi máy bay cất cánh, tôi nhận được hai tin nhắn.
Một cái đến từ bộ phận nhân sự của Tập đoàn TH, một trong 100 doanh nghiệp hàng đầu trong nước: “Cô Trương, bản kế hoạch mà cô đã nộp khi phỏng vấn trực tuyến hoàn toàn phù hợp với kế hoạch chiến lược sắp tới của Tổng giám đốc Cố. Tập đoàn TH chào mừng cô gia nhập!”
Tận dụng lợi thế thông tin sau khi sống lại một kiếp, tôi lại lần nữa gia nhập công ty cũ đã từng mang đến cho tôi một sân khấu rộng lớn hơn trong kiếp trước.
Khác biệt là, tôi không còn bắt đầu từ một nhân viên nhỏ nữa, mà thẳng tiến tới vị trí Giám đốc – cái ghế mà bất kì ai muốn ngồi cũng phải phấn đấu ít nhất mười năm.
Thoát khỏi vực sâu của gia đình, ở thành phố cách nhà hai nghìn cây số, có một thế giới mới dành cho tôi.
À phải rồi, còn một tin nhắn nữa: “Xổ số phúc lợi Trung Quốc ngày 30 tháng 6 lúc 15:11 đã chuyển vào tài khoản ngân hàng Nam Thương có đuôi 3374 của quý khách 5.000.000,00 Nhân dân tệ…”
Ừm, kiếp này coi như không uổng công tôi sống lại một lần!
(Hết)