Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bàn trà chỉ bán được vài chục, bàn ăn là gỗ thật mẹ tôi mua năm nào, bán lại được hơn một ngàn.
Tủ lạnh với tivi gộp lại bán được hơn bốn ngàn.
Cộng thêm tiền thuê tháng đầu, tôi có gần bảy ngàn trong tay.
Cuối cùng tôi cũng thấy yên ổn, tôi đi làm thẻ ngân hàng đầu tiên trong đời, gửi tiền vào đó, đêm nào cũng ôm thẻ mà ngủ.
Tôi cũng kết thúc cuộc sống chỉ ăn bánh bao với tương đậu.
9.
Giữa kỳ học kỳ hai lớp 10, tôi bất ngờ bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài.
Tới văn phòng thì thấy có hai cảnh sát.
Tôi hoang mang tột độ.
Cảnh sát trấn an tôi, bảo đừng căng thẳng, chỉ là đến hỏi thăm tình hình.
Là ba mẹ tôi báo cảnh sát.
Bệnh chị tôi có chuyển biến tốt, họ đưa chị về nhà, vừa bước vào đã c.h.ế.t sững.
Cả phòng khách trống trơn chưa nói, còn có hai thanh niên cởi trần đi ra từ trong nhà.
Ba tôi lập tức báo cảnh sát, lúc đó đang đi làm, nhà Hữu Hữu bên cạnh cũng không có ai.
Hai sinh viên thuê nhà và ba tôi lao vào đánh nhau.
Ai cũng nghĩ người kia là trộm.
Lúc đến đồn công an, biết là tôi cho thuê nhà, mẹ tôi túm tóc tôi định đánh.
Cảnh sát phải vội vàng can ngăn.
Mẹ tôi chỉ vào mặt tôi mắng là đồ tai họa, vô liêm sỉ.
“Mày từ nhỏ đã chỉ biết tiền! Tụi tao đi chưa bao lâu mà mày đã bán sạch đồ đạc trong nhà?”
“Chẳng lẽ tụi tao không cho mày ăn mặc đủ à? Mất mặt chưa kìa!”
Tôi lật mắt, “Khi nào thì ba mẹ từng cho con ăn mặc đầy đủ?”
“Nếu con không bán đồ, không cho thuê nhà, thì lấy gì sống?”
“Ba mẹ biến mất cả năm trời, không để lại một xu, có từng nghĩ con sẽ sống thế nào không? Ngay cả tiền ăn cơm cũng không có.”
“Lúc đó con còn đang ôn thi trung học, suýt chút nữa phải đi lục rác!”
Nước mắt không kìm được cứ thế rơi xuống.
“Con chỉ muốn sống thôi, điều đó có sai không?”
Ba tôi sững người, run rẩy hỏi: “Mẹ con không chuyển tiền sinh hoạt cho con à?”
“Ý ông là gì? Không phải mỗi tháng ông đều chuyển cho dì ấy à?”
Ba mẹ tôi bắt đầu cãi nhau ngay tại đồn cảnh sát.
Tôi chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Một nữ cảnh sát khẽ nắm lấy tay tôi đang run, âm thầm an ủi.
Hai sinh viên cuối cùng cũng dọn đi.
Trước khi đi họ hỏi: tiền cọc là tôi giữ hay ba mẹ giữ.
Tôi bảo là tôi giữ, tôi định trả lại nhưng họ không nhận.
Tôi nhét vào balo họ: “Tiền bán đồ đạc tôi vẫn còn nhiều, tôi có tiền.”
Họ không nói gì, chỉ nhìn tôi một cái rồi vỗ vai tôi mà đi.
Trước khi rời đi, họ gửi lại rất nhiều đồ ăn vặt đến trường tôi.
Tối đến tôi mới phát hiện, dưới đống đồ ăn vặt có giấu tám trăm tệ.
10.
Ba mẹ tôi biết mình sai, không hỏi tiền bán đồ đạc, nhưng đồ trong nhà thiếu thì cũng không có tiền mua lại.
Mấy năm nay bệnh chị tôi đã tiêu hết tiền trong nhà, còn vay mượn không ít từ họ hàng.
Khi dọn dẹp nhà cửa, mẹ tôi hết lần này đến lần khác cố tình bắt chuyện, tôi biết bà muốn giảng hòa.
Ba tôi thì ra hiệu muốn tôi nương theo mà xuống nước.
Tôi không trả lời, đời này tôi không định tha thứ cho họ.
Lúc thi chuyển cấp, tôi mới 15 tuổi, bạn bè cùng tuổi chỉ cần học hành, lo nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là chuyện yêu đương.
Còn tôi phải bận tâm ngày mai ăn gì.
Cảm giác bị vứt bỏ, bị đói bụng, phải mặt dày xin ăn, thậm chí đi lục rác…
Cả đời này tôi không quên được.
Mẹ tôi lại nổi giận, lần này không phải ở đồn cảnh sát, không ai ngăn được.
Bà tát tôi một cái, nhưng tôi đã kịp đỡ.
Tôi nhìn thẳng vào bà: “Mẹ biết con đã sống qua ngày thế nào không?”
“Mỗi ngày bốn cái bánh bao với tương đậu, uống nước máy, đến sau này ngay cả bánh bao cũng không mua nổi, sống nhờ cơm thừa người ta cho, nhờ mấy cô căng tin cho đồ ăn.”
“Đến kỳ con còn không mua nổi cái băng vệ sinh ba tệ! Nếu không có Hữu Hữu, chắc con phải đi nhặt đồ người ta vứt.”
“Hè và cuối tuần, con không dám ngủ nướng, phải đi làm, nếu không sẽ không có cơm ăn.”
“Đủ rồi!” – Mẹ tôi bật khóc, hét lên – “Rốt cuộc mày muốn sao?”
“Có phải chờ tao c.h.ế.t mày mới hài lòng không?”