Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

9 - HẾT

Lễ cưới hôm đó, em trai đến thay mặt ba tôi dắt tôi lên lễ đường.

Nhiều năm không gặp, cậu bé gầy như xương năm nào cuối cùng cũng có da có thịt.

Xem ra ăn uống cũng ổn.

Tôi và nó không nói gì nhiều, trước khi đi, nó gửi tôi một bao lì xì.

8.467,6

Một dãy số loạn xạ, bạn tôi khăng khăng nó phải có ý nghĩa, ngồi giải mã mãi.

Có gì đâu mà giải, với chúng tôi – những đứa trẻ bị bỏ rơi từ nhỏ, chỉ biết cố gắng sống sót – thì lãng mạn là điều xa xỉ, sống đã là khó rồi.

Mấy năm nay, em tôi cũng không hay về nhà, ba mẹ lấy tiền học phí ra uy hiếp.

Nó cứng rắn, thà làm ba công việc cùng lúc cũng không chịu nhún nhường.

Năm hai, ông chủ nợ lương, học phí đóng không nổi, nó mới gọi tôi mượn ba ngàn.

Năm nay nó năm tư, số tiền đó chắc là toàn bộ tài sản của nó.

14.

Năm tôi sinh con, ba mẹ lại lần mò tìm được chồng tôi.

Họ mua rất nhiều đồ cho con tôi, hy vọng tôi sẽ về thăm họ nhiều hơn.

Tôi từ chối.

Em trai tôi còn quyết liệt hơn, nó là con trai, lại được ba mẹ nuôi một năm cấp 3.

Họ hàng bên nội thay nhau tấn công nó, bắt nó có trách nhiệm dưỡng già.

Nó ban đầu cũng không định trốn tránh, nhưng ba mẹ muốn nó về sống cùng, còn muốn can thiệp chuyện hôn nhân.

Nó chịu không nổi.

Nó học kỹ sư xây dựng, sau khi ra trường vào một công ty nhà nước, rồi xin ra nước ngoài, mấy năm không về nhà lần nào.

Khi tôi sinh con, nó về thăm một lần, lúc đi nói muốn cả đời không kết hôn, không sinh con, hỏi tôi thấy sao.

Tôi biết nói gì, giúp nó tìm mấy viện dưỡng lão, bảo nó đầu tư từ sớm mà chuẩn bị.

Nó cười rồi đi.

Chồng tôi tò mò, cảm thấy em trai tôi chắc có chuyện, giục tôi hỏi.

Tôi đưa con cho anh ấy, chưa đầy một phút anh ấy đã bận tối mắt, quên luôn chuyện đó.

Tôi chưa từng hỏi em tôi mấy năm ở nhà dì sống ra sao, giống như nó cũng không hỏi tôi năm lớp 9 sống thế nào một mình.

Sau này, khi ba mẹ không đợi được chúng tôi về, định đến sống cùng để dưỡng già.

Tôi và em trai đều nói rõ, đã chọn sẵn mấy viện dưỡng lão tốt ở đây, chờ họ chọn.

Chúng tôi có thể trả tiền.

Chỉ là – chỉ trả tiền.

“Tiền cũng không được quá nhiều.”

Đó là em tôi nói, dù sao những năm qua họ cũng chẳng đầu tư gì vào chúng tôi.

Ba mẹ tôi làm ầm ĩ, kéo hết họ hàng vào.

Lần này chúng tôi chặn hết tất cả.

Cuối cùng họ vẫn đến tìm chúng tôi.

Ba năm sau, tôi và em trai chỉ gặp lại họ đúng một lần – là khi tiễn họ vào viện dưỡng lão.

Viện gọi báo họ bị bệnh.

Tôi bực: “Bị bệnh thì đưa đi viện, họ có bảo hiểm y tế, thiếu tiền thì nói sau.”

Em tôi còn lạnh hơn: “Gọi cho tôi làm gì? Tôi là bác sĩ chắc? Chữa bệnh được chắc?”

Ba năm ở nơi xa lạ, họ dần trầm cảm, cuối cùng cũng thu dọn hành lý quay về quê.

Nghe nói giờ họ thường chửi chúng tôi là bất hiếu, nuôi hai đứa con lòng lang dạ sói.

Rồi lại kể lể nhớ thương cô con gái cả đã mất.

Nghe xong, tôi và em trai nhìn nhau cười, lòng không hề gợn sóng.

Rất nhiều người khuyên chúng tôi nên buông bỏ quá khứ.

Nhưng dựa vào đâu chứ?

Thời gian trôi không thể xóa được vết thương đã khắc sâu.

Con đường chúng tôi đi quá khó khăn, những vết sẹo đó, chúng tôi không quên được, cũng không muốn quên.

Càng không thể tha thứ.

Tha thứ là điều quá xa xỉ.

Cứ vậy đi.

– Hết –

Tùy chỉnh
Danh sách chương