Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

12 - HẾT

Ánh đèn chập chờn, tôi nhìn hai chiếc cặp sách treo trước cửa, cuối cùng thỏa hiệp. 

“Xem sau này anh thể hiện thế nào đã.” 

Sau khi Tiểu Mãn lấy chồng, Tráng Tráng và con dâu cũng dọn ra ngoài ở. 

Căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại tôi và Trần Tam Tỉnh. 

Những năm qua, cuộc sống của chúng tôi rất sung túc. Để bù đắp, Trần Tam Tỉnh cũng thật sự như lời từng nói, đối xử với tôi và các con rất tốt. 

Tuổi gần năm mươi, bàn tay tôi không còn nứt nẻ thô ráp như kiếp trước, hai đứa con của tôi cũng sống đúng như mong ước của tôi – một đời này tự tại vô lo. 

Trần Tam Tỉnh liếc nhìn sắc mặt tôi, khẽ nói: “Bên kia lại gọi tới, nói là con trai em ấy cho vay nặng lãi ép người đến chết, hỏi xem mình có giúp được gì không.” 

Thấy tôi chỉ chăm chăm đan len, Trần Tam Tỉnh thở dài: “Tú Tuệ, bao năm nay, anh đối với em thế nào, em biết mà. Cô ấy năm đó không nói một lời đã theo ông chủ lớn, anh sớm đã cắt đứt tình cảm. 

“Nhưng ông chủ lớn năm xưa cứu anh một mạng trên biển, giờ mất sớm, để lại một mình thằng con trai. Đúng là mẹ nuông chiều thì con hư, nhưng mà đứa trẻ xảy ra chuyện, mình có nên giúp một tay không?” 

Nói thật, những năm qua tôi có hết giận hay không?

Giờ nhìn lại, thấy bản thân từng giằng co như vậy cũng chẳng để làm gì. 

Năm đó tôi rời quê lên tìm Trần Tam Tỉnh, cũng chẳng phải vì lời thề non hẹn biển. Tôi chỉ muốn sống cuộc đời yên ổn, mà quả thật mấy năm nay tôi đã sống rất tốt. 

Nhưng mà biết tin tình địch năm xưa sống không thuận lợi, tôi cũng thấy ngon miệng ăn thêm được hai bát cơm trắng. 

“Giết người đền mạng, nợ tiền thì phải trả. Nó làm chuyện thất đức, đi cầu xin cái gì? Lúc đầu sao không biết dạy con cho đàng hoàng?” 

Trần Tam Tỉnh mím môi, nhưng cuối cùng cũng không dám cãi lời. 

Mấy năm gần đây chân anh tái phát chấn thương, phần lớn thời gian phải ngồi xe lăn. 

Còn tôi, khi tâm trạng không tốt thì trí nhớ cũng kém đi. 

Lần trước anh ta nhận cuộc gọi của Hoàng Thục Cầm, tôi dẫn anh xuống sân phơi nắng, rồi quay đi lại quên mất anh đang ở đó. 

Nhiệt độ ba mươi độ, anh ngồi dưới nắng hơn hai tiếng mới nhờ người gọi điện cho tôi, về đến nhà thì môi đã nứt nẻ vì cháy nắng. 

Giờ mỗi lần anh nói hay làm gì, đều phải nhìn sắc mặt tôi, sợ tôi không vui mà lại “quên” anh lần nữa.

-HẾT-

Tùy chỉnh
Danh sách chương