Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi cựa quậy thân mình: “Không thích sao?”

Hứa Lăng Thư giữ chặt eo tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Ngoan nào, anh sắp muộn rồi.”

Ý là, đến đây thôi.

Tôi tiếc nuối trèo xuống: “Lần sau là khi nào?”

Hứa Lăng Thư ngẩng đầu, từ từ cài từng chiếc cúc áo: “Xem biểu hiện của em.”

Chậc.

Cuộc đối thoại này thật kỳ lạ.

Không hiểu sao lại có cảm giác có lỗi với luật sư Hứa.

Nhưng mà… ai bảo anh ta “không được” cơ chứ.

Tôi cũng có tìm ai khác đâu.

Sau một hồi “vật lộn”, chiếc áo sơ mi trắng tinh của Hứa Lăng Thư toàn là mùi dầu gội của tôi.

Tôi tiện miệng nói: “Sau này nhớ đi khám sức khỏe thường xuyên nhé.”

“Hả?”

“Không có gì, nhớ lời em, đi khám sức khỏe nhiều vào.”

4

Sáu giờ tối, tôi đúng giờ trở về thế giới thực tại.

Điện thoại chỉ có một tin nhắn ngắn gọn.

“Tối nay về nhà.”

Kệ đi.

Dù sao ban ngày tôi cũng đã “quậy” cả ngày với Hứa Lăng Thư trẻ tuổi rồi, mệt muốn chết.

Tiếng bước chân quen thuộc tiến lại gần.

Cửa mở.

Tôi và Hứa Lăng Thư vừa bước vào nhà chạm mắt nhau.

Ánh mắt anh ta lướt qua nửa bắp chân tôi đang lộ ra ngoài chiếc bàn trà, vẫn còn quấn chiếc quần thu.

Vẻ mặt anh ta khựng lại.

Tôi buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, tùy tiện nói: “Anh yêu, cơm ở trên bàn, ăn xong nhớ rửa bát nhé.”

Hứa Lăng Thư bước dài, ngón tay thon dài thuần thục nới lỏng cà vạt.

Để lộ xương quai xanh quyến rũ.

Anh ta bế tôi từ trên ghế sofa lên: “Vào phòng ngủ ngủ đi.”

Tôi thèm thuồng nhìn xương quai xanh của anh ta, dập tắt ý định “ra tay”.

Tôi sợ anh ta nửa đường lại ném tôi xuống.

Hứa Lăng Thư đặt tôi xuống giường, véo nhẹ tai tôi: “Em đói không, có muốn ăn cùng anh không?”

Tôi lật người: “Không cần đâu, em ăn ở ngoài rồi.”

Đáp lại tôi là sự im lặng kéo dài.

Liên tiếp mấy ngày, tôi đều cảm thấy luật sư Hứa rất khác thường.

Mỗi tối chín giờ, đúng giờ về nhà.

Rõ ràng từ văn phòng luật sư về đến căn hộ, tắc đường cũng phải mất hơn hai tiếng.

Tôi nhìn Hứa Lăng Thư đang xem hợp đồng ở phía đối diện bàn, cắn môi, cố gắng kìm nén ngọn lửa dục vọng trong lòng.

Dạo này anh ta tiêm thuốc hồi xuân à?

Sao cứ ăn mặc không chỉnh tề, cứ hở ra mấy chỗ đó, gợi người ta tơ tưởng.

Luật sư Hứa nhận thấy sắc mặt bất thường của tôi, uống một ngụm nước, hỏi: “Không thoải mái sao?”

Ngay cả giọng nói cũng như liều thuốc kích dục di động.

Tôi che khuôn mặt nóng bừng: “Không sao, anh cứ làm việc của anh đi.”

“À đúng rồi, em nhớ anh từng bào chữa vô tội trong vài vụ án, có thể cho em xem được không?”

Hứa Lăng Thư nhìn chằm chằm vào tôi, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn ăn: “Ninh Ninh có hứng thú với luật pháp sao?”

“À..” Tôi ấp úng: “Là có một người bạn, họ học hành…”

Hứa Lăng Thư rút bút máy ra, mỉm cười: “Phiên tòa giả định sao? Các vụ án bào chữa vô tội thường phức tạp, chỉ xem vài vụ thì không đủ, anh có thể viết một vài vụ bào chữa thông thường, em đưa cho cậu ấy.”

Là một luật sư hàng đầu trong ngành, hộp thư của Hứa Lăng Thư mỗi ngày đều đầy ắp các loại thư mời.

Còn có những người khóc lóc tự bỏ tiền túi ra cầu xin được làm học trò của anh ta.

Vài lần bào chữa xuất sắc hiếm hoi, được người ta trích ra, coi như khuôn vàng thước ngọc.

Những gì anh ta viết, đối với Hứa Lăng Thư đang còn đi học mà nói, vô cùng hữu ích.

Tôi cảm động đến mức không biết nói gì: “Em cảm ơn anh thay cậu ấy.”

Hứa Lăng Thư cụp mắt xuống, vô tình hỏi: “Nam hay nữ?”

“Nam.”

Tôi buột miệng nói.

Ngòi bút của Hứa Lăng Thư khựng lại, mực bút loang ra một vệt trên tờ giấy trắng.

Tôi đột nhiên có chút chột dạ, vội vàng che giấu: “Là…ừm… em họ bên nhà dì.”

Hứa Lăng Thư cụp mắt, ừ một tiếng: “Dạo này ban ngày em toàn đi cùng cậu ấy sao?”

“Không có.”

“Anh thấy định vị của em ở trường cũ của anh.”

Tôi ngẩn người, nhìn về phía chiếc điện thoại đang im lặng nằm ở góc.

Đột nhiên nhận ra vấn đề.

Chiếc điện thoại này hình như vẫn luôn nhận được tin nhắn.

Hôm qua tôi hôn chàng sinh viên ưu tú kia, còn nhận được điện thoại của mẹ, bảo tôi về nhà ăn cơm nữa.

Vậy có nghĩa là, điện thoại là công cụ kết nối hai không gian thời gian?

Tôi trợn tròn mắt, bắt đầu bịa chuyện: “Cậu ấy là bạn trai của bạn thân em, em đi cùng bạn em.”

Hứa Lăng Thư mỉm cười, đánh giá: “Hợp lý.”

5

Ngày hôm sau trước khi ra ngoài, tôi nhận được “chiến bào” do cô bạn thân gửi đến.

Tôi nhìn chằm chằm vào mảnh vải ít ỏi kia, chìm vào suy tư.

Luật sư Hứa chắc chắn sẽ không thích.

Nếu anh ta biết được, có lẽ còn trách tôi làm nhục anh ta.

Thôi thì cứ dùng cho chàng sinh viên ưu tú vậy.

Trẻ tuổi, thể lực tốt.

Chỉ cần khơi gợi một chút là được.

Tôi mang theo tập ghi chép tìm đến chàng sinh viên ưu tú, anh ta vừa tan học.

Thấy tôi chạy đến mồ hôi nhễ nhại, Hứa Lăng Thư bình tĩnh rút khăn tay ra, lau mặt cho tôi.

Ngửi thấy mùi xà bông nhàn nhạt trên người anh ta, tôi vui vẻ vô cùng.

Tôi lấy tập ghi chép từ trong túi ra.

“Đây là tài liệu em nhờ bạn viết cho anh, bạn em là một luật sư siêu giỏi trong ngành, kinh nghiệm đầy mình, có lẽ sẽ giúp ích được cho anh.”

Hứa Lăng Thư nhận lấy, ánh mắt lướt qua những dòng chữ đoan chính thẳng thắn.

Anh ta thờ ơ hỏi: “Nam hay nữ?”

“Nam…”

Tôi đột nhiên nghẹn lời.

Không phải chứ, mấy người làm luật sư đều thích “gài” người khác như vậy sao?

Hứa Lăng Thư đã có được câu trả lời mình muốn, anh ta bỏ tập ghi chép vào cặp sách:

“Cảm ơn, rất hữu ích với anh, nếu có thể, anh muốn đích thân gặp vị… thầy này.”

Trong giọng điệu của anh ta không hề có chút cảm kích nào.

Hôm nay Hứa Lăng Thư không có tiết, đáng lẽ phải đến thư viện tự học.

Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi vẫn bị kéo vào phòng học cũ.

Hứa Lăng Thư thở dài, dang chân ngồi trên ghế dài, mặc tôi cởi cúc áo của mình: “Đói đến vậy sao?”

Đâu chỉ là đói.

Tùy chỉnh
Danh sách chương