Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Ta không trò chuyện thêm với Quận chúa, bởi nôn nóng muốn nói cho Bùi Hằng hay tâm ý của mình.
Nhưng Bùi Hằng lại biến mất.
Ta hỏi trụ trì, ông bảo chàng đã ôm hộp cờ rời khỏi đây khá lâu.
Ta sực nhớ đến đống quân cờ rải dưới tường, lẽ nào kẻ lén nghe là Bùi Hằng sao?
Chết thật, chắc chàng chỉ nghe câu cuối “Con yêu phu quân của con” rồi hiểu lầm mất ư?
Ta hớt hải chạy xuống núi, được lưng chừng thì gặp Tống Lâm An.
Y kéo tay ta: “A Lam, nàng với Bùi Hằng cãi nhau à?”
Ta vội hỏi: “Huynh thấy Bùi Hằng rồi ư?”
Tống Lâm An gật đầu: “Vừa nãy mới gặp dưới chân núi, hắn giữ ta lại nói vô số câu kỳ lạ, rồi đưa ta cái này, bảo là vật về nguyên chủ.”
Trên tay Tống Lâm An là một miếng ngọc bội.
Nhìn miếng ngọc ấy, mắt ta chợt nóng bừng.
Hồi đó, ta đọc loạt thoại bản, trong đó toàn viết tặng ngọc bội làm tín vật đính ước, bèn thức mấy ngày liền tạc một khối ngọc để đưa cho Tống Lâm An.
Chẳng bao lâu sau, Bùi Hằng không hiểu phát điên gì mà cứ đòi đấu ném phi tiêu với ta.
Vì trước giờ ta luôn thắng, nên ta ngạo mạn nói nếu thua thì cứ tùy chàng chọn phần thưởng.
Kết quả lần ấy ta thua, chàng lại khăng khăng đòi lấy miếng ngọc bội đó.
Ta hỏi chàng vì sao thì chàng chỉ hừ lạnh: “Trông nó đắt tiền nhất.”
Tên ngốc này!
15
Ta phi ngựa về kinh, đến Tướng Quân Phủ thì gia nhân nói chàng chưa ghé qua.
Ta lại về phủ của chúng ta, cũng chẳng tìm thấy.
Ta quay lại biệt viện ngoài ô, vẫn không nhìn thấy chàng.
Khi ta đang vò đầu bứt tai thì tình cờ nghe hạ nhân bảo nhau rằng gần đây ở khe núi Ủy Uyển, không biết sao lại mọc lên cả rừng hải đường.
Nay đã vào độ xuân tháng 3, hải đường nở ngợp trời, nom xa tựa áng mây hồng vô cùng tráng lệ.
Ta bỗng dưng có linh cảm, bèn lập tức giục ngựa lên đường.
Khi xưa, phu quân của đường tỷ ta tự tay trồng một cánh rừng đào tặng nàng.
Đợi khi hoa đào nở rộ, y lại lấy cả rừng đào ấy làm một trong những sính lễ cầu hôn.
Khung cảnh ngày đó đã tạo ấn tượng mãnh liệt với đứa nhóc như ta.
Ta vừa rưng rưng nước mắt vì xúc động, vừa bảo Bùi Hằng rằng, nếu sau này ai tặng ta một rừng hải đường thì ta nhất định sẽ gả cho người ấy.
Vì một gốc hải đường còn đắt hơn một gốc đào gấp mấy lần!
Mà vùng Ủy Uyển sơn trang này là nơi trước kia ta và Bùi Hằng từng lạc chân đến, phong thủy rất đắc địa.
Ta thúc ngựa dựa theo ký ức, rẽ ngang rẽ dọc rốt cuộc cũng tới.
Đứng trước lối vào sơn cốc, ta nhìn biển hồng cuồn cuộn trước mắt, một lần nữa sững sờ.
Ta chầm chậm đi trong rừng hải đường, gió xuân cuốn hoa rơi như mưa, phủ khắp người ta.
Lấy tay gạt một cành hoa, cuối cùng ta cũng thấy Bùi Hằng.
Chàng ngồi dưới đất, một chân co lại, tựa vào thân cây hải đường nhị sắc, bên cạnh bừa bộn những vò rượu cạn, trên tay còn cầm một vò đang uống dở.
Nghe tiếng động, chàng ngoảnh đầu liếc ta một cái nhưng vẫn chẳng nói gì, chỉ tiếp tục ngửa cổ dốc rượu.
Ta bước tới ngồi xuống, giữ tay chàng: “Tiểu Bùi, đừng uống nữa.”
Chàng ngước đôi mắt long lanh ngà ngà say, nhìn ta cười:
“A Lam, hôm nay sao nàng chịu nói chuyện với ta trong mộng rồi?”
“Mọi khi ta vừa mở miệng thì nàng liền biến mất.”
Hóa ra chàng ngỡ rằng đây là một giấc mộng.
Ta nhéo đôi gò má ửng đỏ của chàng: “Đau không?”
Chàng liền ép lòng tay ta vào gò má mình, khẽ cọ cọ:
“Tốt quá, thì ra uống say sẽ có giấc mơ chân thực đến vậy.”
“Không phải mơ đâu.”
“Mau đi về thôi.”
Ta nắm lấy tay Bùi Hằng, toan kéo chàng dậy.
Nào ngờ chàng mới hơi dùng sức, ta đã ngã nhào vào lòng chàng.
Bùi Hằng xoay người, hai tay chống xuống giam ta trong khoảng tay mình.
Chàng cúi đầu khẽ chạm mũi ta, hơi thở nồng mùi rượu pha quyện với hơi thở ta.
Hàng trăm thoại bản xuân tình ta từng xem bỗng trỗi dậy khiến tâm tư ta hỗn loạn.
Mũi chàng cao như vậy, chẳng hay chỗ ấy của chàng…
Mà thôi…
Bùi Hằng chỉ chăm chú nhìn ta, ánh mắt như lửa cháy hừng hực, nhưng chàng vẫn không dám tiến thêm.
Chàng thì thầm lặp đi lặp lại: “A Lam, nàng hãy nhìn ta có được không, ta nào có kém hắn.”
“Nàng đừng yêu hắn nữa, yêu ta đi, được không?”
“Được.” Ta mỉm cười đáp. “Ta chỉ thích chàng.”
Chàng trố mắt không dám tin.
Ta nắm áo trước ngực chàng, kéo gương mặt ấy sát lại, ngẩng lên hôn chàng một cái.
Ừm, mùi rượu quế hoa ta thích nhất.
“Giờ chàng tin chưa?”
Bùi Hằng ngẩn ra thoáng chốc, rồi bỗng ôm lấy sau gáy ta, hôn sâu tới tấp:
“Chưa tin.”
Giờ ta mới hiểu vì sao Thục Mẫn mỗi lần nhắc chuyện kia là mặt mày nàng lại xuân sắc ngời ngời.
Chỉ một nụ hôn mà khiến ta nóng bừng, chân tay rụng rời tựa hồ nước xuân dâng tràn.
Bùi Hằng bế ta vào căn lều nhỏ bên cạnh, đặt ta lên giường.
Trong khoảnh khắc, ta bỗng nhớ cơn xuân mộng năm ấy.
Cơ bụng sáu múi, cánh tay chắc khỏe, giọt mồ hôi từng giọt từng giọt lăn xuống…
Nhưng lần này, ta tình nguyện đắm chìm, chẳng muốn tỉnh lại.
16
Thật lòng mà nói, chuyện ta khoác lác với Thục Mẫn hôm nọ xem ra cũng chẳng phải dối gạt.
Bùi Hằng quả nhiên một đêm bảy lần!
Thục Mẫn chỉ bảo chuyện ấy sung sướng, đâu bảo làm xong sẽ mỏi nhừ như bị xe cán qua.
Khi ta mơ mơ màng màng, dường như có người đang lần tay miêu tả từng đường nét chân mày ta.
Mở mắt, ta thấy Bùi Hằng đã tỉnh.
Ta bỗng đỏ mặt xấu hổ, vội chui đầu vào chăn.
Chàng xoa má ta, nói: “Đừng né tránh.”
“Ta thực sự rất sợ đây là một giấc mơ.”
“Phu nhân, nàng có thể lặp lại lời hôm qua đã nói với ta không?”
Ta nắm lấy ngón tay có vết chai nhẹ của chàng, mặt ửng hồng đáp: “Từ nay về sau, ta chỉ yêu chàng.”
Khoan, vừa rồi chàng gọi ta là gì – phu nhân?
Ta mừng rỡ ngước nhìn: “Chàng khôi phục trí nhớ rồi sao?”
Bùi Hằng khẽ gật đầu.
Ta liền ngả lưng dựa vào đầu giường cười đắc ý: “Vậy thì ta phải hỏi cho rõ, chàng thích ta từ khi nào?”
“Chờ chút, để ta đoán thử.”
“Là năm ta mười một tuổi, lần đầu ta thắng chàng trên lưng ngựa đúng không?”
Bùi Hằng lắc đầu: “Còn sớm hơn thế.”
“Hả, còn sớm thế nào?”
Chàng nhìn ra màn hoa hải đường ngoài cửa sổ.
Năm ấy, khi chàng bị đám trẻ vây đánh, một cô bé buộc đuôi ngựa cưỡi con ngựa nhỏ xông đến, lớn giọng quát: “Các ngươi cút hết cho ta!”
“Từ nay Bùi Hằng do về ta che chở, đứa nào không phục thì xông lên đấu thử!”
Cô bé ấy nhảy xuống ngựa, vội vàng chạy lại đưa tay ra với cậu bé lấm lem:
“Đứng lên, ta dẫn ngươi đi cưỡi ngựa!”
Cậu bé ngẩng đầu, nắng chói lọi phía sau nàng khiến chàng phải nheo mắt mới nhìn rõ.
Chàng gắng mở to mắt, cuối cùng cũng thấy được nét mày mắt cong cong của nàng.
Một ánh nhìn khắc sâu vạn kiếp.
(Toàn văn hoàn).