Vừa gieo mình khỏi lầu thành, ta trọng sinh, trở lại ngày Thái tử bị thương.
Thái tử đẩy ta xuống vũng nước bẩn, ánh mắt tràn đầy chán g h é t: “Đừng chạm vào cô, ngươi khiến cô ghê t ở m.”
Kiếp trước, ta cõng Tiêu Trạch bị thương ra khỏi chốn hoang vu, được Hoàng thượng ban hôn, trở thành Thái tử phi.
Nào ngờ, ta yêu hắn tận m ạ n g, hắn lại chán g h é t ta đến xương tủy, ngày đại hôn thứ ba, liền nạp trắc phi về để làm n h ụ c ta.
Sau này quốc phá gia vong, hắn bỏ rơi ta, mang theo trắc phi trốn chạy. Đến lúc đó, ta mới hiểu thấu, trái tim hắn lạnh lẽo chẳng thể sưởi ấm, nhưng tất cả đã muộn màng.
Ta chỉ có thể ngậm h ậ n nhảy xuống lầu thành.
Đời này…
Ta nhìn Tiêu Trạch thân đầy trọng thương, lại đẩy ta ra, không cho ta tới gần, khẽ cười lạnh.
Vậy thì, ngươi ở đây mà chờ c h ế t đi.