Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Lúc này, Thịnh Dật mới buông . Tôi lập ngồi thẳng, quay sang một , giả vờ cảnh đêm ngoài cửa sổ cuốn hút.
Nhưng trời đã tối hẳn, ngoài kia là bóng cây lùi dần phía .
Tôi mím môi thật chặt, cố lờ đi nhịp tim đang đập thình thịch.
Thịnh Dật hỏi: “Không sao chứ?”
Tôi lắc : “Không sao.”
…
Nửa buổi tiệc diễn ra suôn sẻ, tôi cần đứng cạnh Thịnh Dật, cười mỉm như một bình hoa trang trí là đủ.
Nhưng gần cuối, cô Thương vẫn xuất hiện.
cô ta mặt sầm sầm bước tới, tôi đang ngồi ở góc, đĩa ăn tráng miệng.
“Đồ tiện nhân!” — cô ta giày gót nhọn 15cm gõ lộp cộp, đứng trước mặt tôi, nhìn xuống khinh miệt.
“Anh Thịnh Dật tôi mà loại nghèo hèn như cô dám mơ ư? họ Thịnh sẽ không bao giờ để cô bước cửa!”
Tôi ngẩn ra vài giây, rồi nuốt hết miếng bánh miệng: “Ờ.”
Cửa họ Thịnh tôi hay không liên quan gì cô ta. cần cửa tập đoàn Thịnh Thế vẫn mở tôi là đủ.
Đòn đánh bông khiến cô ta đỏ mặt.
thấy ly rượu vang trên , cô ta định ra .
Nhưng trước kịp hành động, tôi nhanh lên uống cạn.
“Cô! Cô!” — cô ta giận mức run lên.
Bất ngờ, cô ta giơ thật cao.
Cái tát sắp giáng xuống một bóng cao ráo đứng chắn trước tôi.
cô ta anh ta kẹp chặt.
Thay vì nổi giận, cô ta lập đổi nũng nịu: “Anh Thịnh~”
Tôi bất giác rùng mình, nổi hết da gà.
Thịnh Dật qua, ánh mắt lạnh hẳn.
Anh kéo tôi, đi thẳng ra ngoài.
Gần tới cửa, anh cởi áo khoác, choàng lên vai tôi.
Mùi trầm hương ấm áp pha lẫn hơi thở anh lập bao trùm lấy tôi.
Tôi hơi ngẩn một thoáng.
Trái tim vừa bình tĩnh chưa được bao lâu liền đập thình thịch trở , như bảy tám con thỏ đang nhảy loạn .
Trên đường , Thịnh Dật cũng ngồi ở ghế .
Sắp Đậu Đậu gọi bằng chiếc đồng hồ điện thoại tôi mua nó hôm qua.
“Mẹ ơi, mẹ nào ?”
trẻ con trẻo vang lên rõ mồn một khoang xe yên tĩnh.
Tôi sang Thịnh Dật, cảm giác không khí xe bỗng lạnh hẳn đi.
Tôi dịu trả lời điện thoại rằng sắp rồi, đó dỗ Đậu Đậu cúp máy.
Tôi chắc chắn Thịnh Dật đã nghe thấy Đậu Đậu.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi vẫn mở miệng hỏi:
“Sếp này, nếu tự nhiên anh một đứa con năm tuổi anh sẽ gì?”
Thịnh Dật tôi một cái:
“Cô là mẹ nó à?”
Tôi theo phản xạ gật .
“Vậy nuôi thôi.” — anh nói.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy bầu không khí xe bắt ấm lên.
Mãi xuống xe, gió lạnh thổi tới, tôi mới chợt nhớ ra… mình đâu nói Thịnh
Dật biết anh chính là bố đứa bé.
…
Hôm , kết quả xét nghiệm ADN ra, xác nhận tôi Đậu Đậu quan hệ mẹ con.
Tôi lén bản báo cáo gõ cửa phòng Thịnh Dật. Anh đang đứng cửa sổ sát đất, cốc nước.
Bộ vest đen vừa vặn càng tôn lên dáng cao thẳng, đường nét góc cạnh, toát ra vẻ lạnh nhạt xa cách.
Ánh mắt anh yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy tôi , anh mới ngồi ghế.
Tôi tiến lên, đặt bản báo cáo tấm ảnh Đậu Đậu chụp sáng nay lên .
“Nếu tôi nói tôi anh một đứa con, nó từ tám năm quay , anh tin không?”
Thịnh Dật nhìn tôi như nhìn kẻ thần kinh, rồi cúi xuống xem hai thứ trên .
ánh mắt dừng ở tấm ảnh Đậu Đậu, cả anh khựng như sét đánh.
Ảnh hồi bé mình anh vẫn để ở , anh mới biết Đậu Đậu giống mình lúc nhỏ mức nào — y như khuôn đúc.
Anh nhìn Đậu Đậu, rồi nhìn tôi, cuối cùng bản xét nghiệm lên:”Cô nói thật?”
Tôi đảo mắt: “Lừa anh tôi là chó con.”
Thịnh Dật mím môi, lập gọi bạn bác sĩ, nói muốn xét nghiệm ADN.
Tôi còn nghe rõ tiếng “rầm” kia điện thoại, cố nhịn cười.
Đã đoán anh sẽ như tôi, tôi mang theo mẫu Đậu Đậu.
Kết quả chiều hôm đó: xác nhận quan hệ cha con.
Nói cách khác, Đậu Đậu thật sự là con tôi Thịnh Dật.
Nhận ra điều này, anh ngẩn khá lâu, đó nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tôi lùi hai bước: “Anh nhìn tôi như vậy gì? Đừng nói là nghĩ tôi sẽ lợi dụng anh nhé?”