Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một tay anh đặt lên lưng ghế, cúi , lướt đỉnh đầu tôi: “Vậy ?”
Cả tôi cứng , mũi ngập trong mùi trầm hương mát lạnh anh.
“Ph… phiên dịch…” – giọng tôi nhỏ dần.
Lục Ngôn bỗng bật cười, khớp ngón tay khẽ lướt sau gáy tôi: “Phiên dịch cần ngủ tôi sao?”
!!!
Tôi lập tức đỏ từ cổ lên trán, ăn vang lên loạt “phì” cố nhịn cười.
Anh kéo ghế bên cạnh ngồi , chân dài vô tình chạm nhẹ vào đầu gối tôi.
“Ăn đi.” – giọng anh thản nhiên, nhưng gắp cho tôi một quả trứng luộc đã bóc vỏ.
Đám đàn em liếc nhau, ánh mắt rõ ràng : nói không phải chị dâu.
Chiều hôm đó, tôi mang tài liệu phòng sách nhưng không Lục Ngôn.
việc mở sẵn một cuốn sổ, vô tình tôi liếc một dòng chữ:
【 sao để cô ấy không sợ mình?】
Bên ghi chi chít:
Tôi: “…”
Cái đây, nhật ký “cưa crush” học sinh tiểu học à?!
Lật thêm một trang, tôi suýt nghẹn :
【Nguyệt Lượng thích ?】
Danh sách liệt kê tỉ mỉ từng loại trà sữa tôi thích, chỗ bậu tôi hay ngồi ngẩn , thậm chí cả…
【Khi căng thẳng sẽ vô thức đọc bảng chữ cái Nhật năm mươi âm】
Tay tôi run mức suýt rách giấy.
Anh ấy… quan sát tôi kỹ thế sao?!
Tôi đang định gập sổ thì nghe xoay tay nắm .
Tôi hoảng loạn, phóng ngay một trốn ra sau rèm .
Lục Ngôn đẩy vào, chân dừng trước việc. Sau vài giây im lặng, anh đột nhiên nói: “Lộ dép rèm .”
Tôi: “…”
Mất chết!!!
Tôi cắn răng ra, anh tựa vào mép , khóe môi nhếch: “ ?”
“Không… không cả!” – tôi lắc đầu lia lịa – “Tôi… tôi không…”
“Nói dối.”
Anh bỗng tiến lên, dồn tôi sát vào giá sách, tai đỏ ửng.
anh phủ trùm lên tôi, lưng tôi áp chặt vào kệ sách, không đường thoát.
“Tôi… tôi … mang tài liệu tới…” – giọng tôi run rẩy.
Lục Ngôn cúi mắt nhìn tôi, bất ngờ đưa tay, ngón tay lướt nhẹ vành tai: “ cái này? Cũng gọi mang tài liệu?”
Trong tay anh… chính một trang từ cuốn sổ ghi chép đó.
Tôi: “…”
Xong , xong , xong .
Khi tôi sắp nghẹt , anh bỗng lùi nửa , nhét trang giấy vào tay tôi: “Cầm mà xem… để khỏi phải lén lút.”
Anh quay đi về phía sổ.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, tim đập loạn xạ.
Anh… đang ngầm cho phép tôi biết tâm ý mình sao?!
Tối hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ.
Ánh trăng xuyên rèm voan, in sàn những đốm sáng li ti.
Tôi nhìn lên trần nhà, bất chợt đưa ra một quyết định táo bạo—
Chạy trốn!
Không phải chạy thật… thử xem giới hạn Lục Ngôn đâu.
Tôi rón rén ngồi dậy, xé ga thành từng dải, buộc nối thành dây, bắt chước phim mà buộc vào lan can ban công.
Hoàn hảo!
Tôi bám chắc vào dây vải, cẩn thận trèo lan can.
Giây tiếp theo—
Rắc!
Dây ga gãy, tôi rơi thẳng !
“A—”
Cơn đau dự kiến không ập , mà tõm khi tôi rơi làn nước lạnh buốt.
Tôi ngoi lên nước, quệt nước khỏi .
Lục Ngôn quấn mỗi chiếc khăn tắm, đứng bên bờ hồ bơi, cơ bụng ánh trăng rõ mồn một.
“Giải thích.” – giọng anh lạnh như băng.
Tôi sặc nước, lắp bắp: “Tôi… tôi bơi đêm…”
Anh nhướng mày: “Mặc đồ ngủ?”
Tôi: “…”
Lục Ngôn bất ngờ ngồi , chìa tay về phía tôi: “Lên.”
Tôi ngập ngừng đặt tay vào, lập tức bị anh kéo thẳng vào lòng.
Bộ đồ ngủ ướt sũng dính chặt vào , ánh mắt anh nóng bỏng mức khiến tôi hít khó khăn.
“ chạy nữa…” – giọng anh khàn đặc – “thì tôi trói em tôi.”
Đây … đe dọa hay trêu ghẹo?!
Anh đột nhiên quấn khăn tắm quanh tôi, bế ngang lên.
“L… Lục tiên sinh…” – giọng tôi run run.
“Gọi tên.” – anh ra lệnh.
Tôi mím môi một lúc lâu, nhỏ giọng: “… Ngôn.”
Yết hầu anh khẽ chuyển động, anh cúi , môi gần như chạm vào vành tai tôi:
“Gọi nữa.”