Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VYaisX5Gr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, y buông rèm xe nhảy xuống, mỉm cười nhàn nhạt:
“Ngày sau phải mở to mắt ra, đừng chọn nhầm lang quân nữa.”
Bên trong xe, ánh sáng mờ nhạt lay động.
Ta nhìn viên thuốc giải, nhắm mắt lại rồi đưa vào miệng.
Đánh cược một lần vậy.
Ai ngờ, nửa đêm trời lại đổ mưa lớn, tiếng sấm làm ta giật mình tỉnh giấc.
Ngoài xe có người đè thấp giọng gọi gấp:
“Phu nhân, chủ tử phát bệnh rồi, xin phu nhân nhanh đến xem!”
Các phó tướng bên cạnh Tiêu Duyên Hà chưa từng gặp Đổng Chi Vi, các tỳ nữ theo hầu cũng đã được thay mới nên tự nhiên họ sẽ coi ta là phu nhân của y.
Ta theo phản xạ lên tiếng, giọng tuy khàn khàn nhưng rõ ràng đã trở lại.
Có lẽ bệnh kỳ lạ của Tiêu Duyên Hà không thể để lộ ra ngoài, vị phó tướng che ô đứng ngoài xe vội đuổi hết tỳ nữ đi, trên gương mặt hắn đầy vẻ lo lắng đỡ ta xuống xe.
Hắn rất tin tưởng ta, vừa đi vừa nói:
“Từ lần trước bị ai đó hãm hại, trúng thuốc kích phát bệnh cũ thì chủ tử thường xuyên như vậy.”
“Những cách chữa trước đây đều vô dụng nên đành có thể cố gắng chịu đựng.”
“Tối nay mà không qua được, chỉ sợ ảnh hưởng đến lòng quân.”
Nghe vậy, lòng ta rối như tơ vò, thần trí hoảng hốt bước vào xe của Tiêu Duyên Hà.
Còn chưa thấy rõ người thì một bàn tay lạnh như băng đã bất ngờ kéo mạnh ta tới.
14
Cũng như lần trước, Tiêu Duyên Hà quả thật trúng độc rất nặng, có thể thấy y đã gắng gượng chịu đựng nhưng toàn thân vẫn không ngừng run rẩy.
Nhìn mồ hôi y thấm ướt tóc mai, khóe miệng cắn rách đến mức máu thịt mờ mịt, ta khẽ nhíu mày.
Theo như lời vị phó tướng trước đó từng nói, bệnh của Tiêu Duyên Hà đã có từ khi y còn rất nhỏ.
Không biết kẻ nào vô tình đến thế, lại có thể hạ loại độc hiểm ác này lên một đứa trẻ.
Nhìn thấy mu bàn tay, cổ tay y toàn là vết cắn, máu chảy đầm đìa, gần như chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Lại nghĩ đến việc y đã giúp ta mà không màng oán cũ, ta nghiến răng, ghé lại gần rồi đưa cổ tay mình ra trước mặt y.
“Nhịn không được thì cắn ta đi.”
Tiêu Duyên Hà mở mắt, ánh nhìn mờ mịt, ta nghi ngờ y còn không phân biệt được ta là người hay chó.
Quả nhiên không khách khí chút nào, y cúi đầu liền cắn một cái.
Y cắn đau đến mức ta suýt nhảy dựng lên, nhưng ta vẫn cố nghiến răng chịu đựng, để mặc y dựa vào người ta, không né tránh.
Một lúc sau, rốt cuộc cái miệng của Quốc Công gia cũng rời đi.
Nhìn lại thấy máu đã chảy ra, Tiêu Duyên Hà lại đờ đẫn nhìn tay ta.
Ta nhịn đau định rút tay lại, không ngờ y cúi đầu xuống, từ từ liếm sạch vết máu trên đầu ngón tay ta, miệng lẩm bẩm như đang dỗ dành:
“Không đau nữa, không đau nữa.”
Không rõ y đang dỗ mình hay dỗ ta.
Dần dần, phía đông trời hửng sáng, ánh bình minh sau cơn mưa rải vào trong xe, chiếu lên thân ảnh hai chúng ta đang tựa vào nhau.
Y vẫn còn mê man nắm chặt lấy tay ta.
Bên ngoài xe, phó tướng dè dặt bước đến, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, chủ tử đã dặn, bây giờ ngài có rời đi không?”
Ta cúi đầu, nhìn Tiêu Duyên Hà trong mộng vẫn nhíu mắt không yên như một đứa trẻ.
Không hiểu sao, từ trên người y, ta luôn thấy hình ảnh chính mình khi còn bé, cũng từng trong cơn bệnh tật mà mong mỏi một cái ôm từ phụ mẫu, nhưng không thể có được nên đành phải tự mình chịu đựng.
Trong cơn gió táp mưa xa, rèm xe phất phơ.
“Thôi đi.”
Gió rừng như thở dài rồi lặng sâu.
Ta khép mắt: “Ta không đi nữa.”
Phó tướng như trút được gánh nặng, mừng rỡ nói:
“Thật tốt quá, phu nhân ở cạnh chủ tử thì thuộc hạ mới yên tâm.”
Thế là đoàn xe lại tiếp tục tiến lên.
Khi Tiêu Duyên Hà tỉnh lại, chúng ta đã vượt qua Tương Dương.
Y có chút kinh ngạc nhìn ngồi ta bên cửa sổ, giọng khàn khàn hỏi:
“Vì sao nàng không đi?”
Ta quay đầu lại, bình thản nói: “Ngài đã giúp ta.”
Huống hồ, ta còn có thể đi đâu đây?
Nếu về Lâm Xuyên thì phụ mẫu chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Trở lại kinh thành lại càng không thể.
Dẫu Thục Trung đang loạn lạc, nhưng như lão quản sự từng nói, chưa biết chừng cuối cùng ta sẽ tìm được một nơi an bình.
15
Quân của Tiêu Duyên Hà tiến vào Thục Trung và thay đổi hoàn toàn cách làm của Đổng tướng quân.
Đối với phần lớn dân nghèo nổi dậy vì thuế trà, y chủ trương chiêu an, chỉ khi gặp giặc cướp hung tàn mới dùng đến binh đao.
Khi tiến vào thành, quân không động một cọng cỏ, “Tiêu phủ” thực chất chỉ là một khu nhà lụp xụp phía sau quan nha.
Chỉ cần một trận mưa lớn thì mái hiên sẽ dột như sàng, nhỏ giọt suốt cả đêm.
Tiêu Duyên Hà bận rộn dẹp loạn, ngày đêm hành quân qua núi sông hiểm trở nên ta hiếm khi thấy bóng dáng y.
Có vài lần y về để sửa chữa nhà cửa, nhưng chỉ sau một trận mưa, mái nhà lại dột.
Một ngày nọ, vì không chịu nổi tiếng nhỏ giọt cả đêm khiến ta mất ngủ, ta bèn xắn tay áo, tự mình trèo thang lên mái nhà.
Đây là lần đầu tiên ta làm việc như vậy.
Bàn chân run rẩy nhưng lòng lại có chút thích thú lạ lẫm.
Khi leo lên, ta hít sâu một ngụm không khí mát lạnh, nhìn thấy dãy núi xanh biếc ở Thục Trung nhấp nhô, từng lớp màu xanh xám loang dần, ánh nước lấp lánh êm dịu tựa như một bức tranh sơn thủy tuyệt mỹ, đẹp đến mức ta phải ngây người ngắm nhìn, mê mẩn quên cả thời gian.
Như thể sau bao phen vòng vo, khổ sở, cuối cùng ta đã tìm được một chốn yên bình để an tâm nương náu.
Dẫu rằng vẫn phải lấy danh phận của người khác, ở trong nhà người khác.
Nhưng tâm trạng ta lúc này hoàn toàn khác biệt.
Giống như ta đã thoát ra khỏi bốn bức tường trong nội trạch, thoát khỏi nhà phụ thân, thoát khỏi nhà phu quân.
Không ai biết ta là ai.
Ta cũng có thể trở thành bất kỳ ai.
Từ dưới hiên vọng lên một tiếng cười khẽ:
“Ở trên mái bị mưa ướt có mát hơn trong nhà không?”
Ta cúi đầu nhìn thấy Tiêu Duyên Hà đang đội mũ rộng vành.
Sơn nửa tháng dầm mưa dãi gió bên ngoài, râu trên cằm y đã cạo ngắn, bên má có một vết sẹo máu còn mới càng làm cho gương mặt y thêm phần sắc nét.
Ta mỉm cười với y.
Tiêu Duyên Hà bước đến, một tay giữ thang, một tay vươn ra cánh tay rắn chắc để ta vịn đi xuống.
Thật kỳ lạ, khi đến nơi này, ta không còn sợ y nữa.
Như thể những dãy núi trùng điệp đã chắn hết thị phi, tầng lớp quyền thế của kinh thành, khiến ta và Tiêu Duyên Hà chỉ như một cặp phu thê rất đỗi bình thường.
Những người hàng xóm xung quanh không vì thân phận “nữ nhi Đổng gia” của ta mà sinh lòng căm ghét.
Khi loạn lạc dần được dẹp yên, trong mắt những người dân chất phác nơi đây, ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối ít lời đi theo phu quân mình đến đây, ta không hề mang dáng vẻ tiểu thư nhà giàu, thậm chí còn thường xuyên học hỏi cách trồng rau trái từ họ.
Đến khi trời trở lạnh, họ còn chỉ cho ta cách muối thịt lợn mới giết để dành ăn ngày Tết.
Tiêu Duyên Hà nhìn những miếng thịt treo dưới hiên mà thở dài:
“Mới xa cách ba ngày mà đến cái này nàng cũng biết làm rồi.”
Ta mỉm cười, giả vờ đắc ý nói: “Đâu có khó hơn cắm hoa, pha trà.”
Tiêu Duyên Hà mỉm cười, lặng lẽ nhìn ta một lúc rồi nói:
“Ở đây, trông nàng cũng thoải mái hơn ở kinh thành.”
Ta ngẩn ra.
Y nói, trước đây khi tham dự yến tiệc ở kinh thành, khi nhìn ta bên cạnh Trương Lệnh, y còn không nhớ rõ dung mạo ta.
Bởi vì ta luôn cúi đầu, núp sau lưng Trương Lệnh như một cái bóng không tên không họ.
Nữ nhi nhà họ Tạ ở Lâm Xuyên vốn được truyền tụng là quý nữ tài sắc.
Thế mà khi được gả cao vào kinh thành lại càng thêm lu mờ, giống như cái tên “Tàng Châu” của ta, châu báu quý giá lại mất đi ánh hào quang.
Ta cúi đầu khẽ cười:
“Có lẽ ta vốn chỉ là một bụi cỏ dại cố giả làm châu báu nên không thể bén rễ ở kinh thành xa hoa, chỉ có thể lưu lạc nơi núi rừng mới tìm được sự tự tại.”
New 2