Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Bất ngờ yêu qua với một tên đầu vàng bá vương học.

Trong đầu lướt qua vô số video cảnh giác trên , tôi quyết định dứt khoát cắt đứt: xóa, chặn, một chuỗi thao tác hoàn hảo.

Hôm sau, tôi nghe thấy bá vương khóc lóc kể lể với bạn thân:

“Cô ấy xóa tôi rồi à?”

“Leo lên sao xong là xóa tôi luôn?”

tôi lại đi tìm cô ấy thì tôi là chó!”

Giây tiếp theo, thông báo xác nhận bạn bè QQ vang lên:

“Bé con, add lại anh đi.”

“Em không nói muốn cơ bụng sao? Anh cho em đây!”

1

Sau chuỗi trận thua liên tục trong Liên Quân, để leo hạng, tôi mặt dày thêm một ông thần đi rừng trong bảng xếp hạng.

Không ngờ anh lại chấp nhận mời, còn kết bạn QQ với tôi, nickname là “Mặt Trời”.

Dù không nói gì nhiều.

Nhưng nghe tôi bày tỏ lý do, anh ấy đổi sang acc phụ để kéo tôi lên bậc Cao Thủ.

Để có thể tiếp tục bám trụ theo anh ấy, tôi đặc biệt lên học hỏi và bật chế độ ngọt như mía lùi.

“Em bình thường ít mic lắm, nhưng tại anh thú vị đó.”

“Anh ghê, solo kill luôn kìa!”

lên, lên, không có anh là team đánh không đâu!”

“Wow, đỉnh , anh ơi, pha combat này toàn nhờ anh gánh đó, em quỳ lạy luôn!!!”

Không ngờ, “Mặt Trời” lại mic:

“Đừng khen nữa, hơi xúc động rồi đây.”

Không biết là ai xúc động.

Nhưng tôi nghe thấy tiếng anh ấy nhịn cười.

Thế là tôi không những không dừng lại, mà còn bồi thêm nhiều chiêu tấn công.

Những hay ý đẹp cứ như miễn phí mà tuôn .

Kết quả, ván đấu vốn dĩ đang thắng thế lại dần nghiêng về thua.

?

Tôi bảng thành tích lên .

Người luôn gánh team – “Mặt Trời” – lại có KDA 3/6.

Xạ thủ đầu : “Đánh dở thế mà còn đi rừng hả?”

“Tôi chơi bằng chân còn hay hơn ông.”

“Biết hỗ trợ không vậy? Cả ngày ru rú trong cái rừng của ông.”

“Ngay cả rồng cũng không tranh …”

“Mặt Trời” không trả , nhưng tôi không chịu nữa.

Bật tất cả mic.

Thà AFK còn hơn để yên không lại.

“Ông lắm à? 4/2, cũng có hơn ai đâu?”

“Kêu, kêu, kêu, suốt ngày chỉ biết . Chơi có một trận game mà làm như mất cả vậy?”

không có support theo ông, không biết ông còn tệ mức nào nữa!”

không lắm, tôi nói một hơi xong liền mic, chạy bên “Mặt Trời” an ủi nhẹ nhàng:

“Anh đừng để ý hắn , anh hơn hắn nhiều.”

“Chỉ là một chút sơ suất thôi mà.”

“Hơn nữa, em chơi cùng anh không rank, mà muốn chơi với anh thôi.”

“Quan trọng là vui vẻ, hắn mà còn gây sự nữa thì em tiếp cho anh.”

Đáng lẽ có màn cãi nhau kịch liệt.

Nhưng xạ thủ lại đổi giọng: “Sao không nói sớm là giọng em dễ thương vậy? Hay là vào team anh, anh gánh em ?”

Người vẫn im lặng từ nãy giờ, “Mặt Trời”, cuối cùng mic:

“Biến.”

“Với trình độ này mà cũng đòi gánh cô ấy?”

tao thể hiện đây.”

Nói xong, anh ấy lại dùng voice chat đội hỏi tôi:

“Này, em mic trước đi.”

Chê tôi ồn ào à?

Tôi trầm ngâm suy , nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Đúng là trên toàn lừa đảo, huhu.

“Mặt Trời” lập tức nghiêm túc chơi game, dẫn tôi đi rình lẻ, farm lính, rồi cắt vào tuyến sau của team địch.

Sau anh ấy hạ gọn gàng cả một nhóm bên kia, kinh tế chóng vượt xa.

Giữa trận, xạ thủ không ai đỡ sát thương nên bị Gia Cát Lượng , dính một chiêu cuối liền muốn núp sau chúng tôi.

“Mặt Trời” thản nhiên dùng vài kỹ năng lách sang bên.

Giây tiếp theo, giọng xạ thủ tức tối vang lên.

“Mặt Trời” cười lạnh:

“Yên tâm, không có cậu, bọn tôi vẫn thắng .”

“Cậu có AFK cũng chẳng sao.”

Sau đó, để chứng minh nói, xạ thủ còn chưa kịp hồi sinh, “Mặt Trời” dẫn tôi đi lén phá nhà chính.

Trận đấu kết thúc với chiến thắng.

Về lại sảnh, anh ấy giải thích:

“Ván vừa rồi chơi hơi mất tập trung.”

Tôi gõ tin nhắn đáp lại:

“Thì là vậy, em biết mà, anh như thế hiếm mắc lỗi lắm.”

Không lâu sau, “Mặt Trời” lại tạo trận mới, phát hiện tôi chưa bật voice, liền hỏi sao vậy.

Lúc này tôi mới nghi hoặc trả :

“Anh, không anh bảo em mic à?”

“Em làm anh mất tập trung sao?”

2

“Mặt Trời” sững người, vội giải thích:

“Không ý đó.”

“Thế là ý gì?”

“Chỉ là… em khen anh, anh hơi hồi hộp.”

Tôi hiểu rồi:

“Vậy em không khen anh nữa .”

Bên kia hơi khựng lại, sau đó hỏi:

“Nhưng tại sao em lại gọi anh là ‘anh’?”

“Trước đây em cũng gọi người khác vậy à?”

Tại sao gọi anh là “anh”?

Tôi thật thà đáp:

“Anh nhỏ tuổi hơn em à? Vậy em gọi anh là em trai nhé?”

Chẳng lẽ gọi là chị chắc?

Anh ấy lại im lặng.

Tôi không đoán có nói gì sai không.

Ván tiếp theo, anh ấy kéo thêm một người bạn vào.

Bạn anh ấy tên là “Rừng”, khá sôi , cứ nói chuyện với tôi suốt.

Tiện thể còn hỏi luôn tuổi của cả hai bọn họ.

Hóa hai người này lớn hơn tôi một tuổi.

Thế thì tôi gọi “anh” cũng chẳng sai mà.

“Rừng” chơi vị tướng Hou Yi, nói:

“Gọi tôi là anh luôn đi, tôi khác cậu , tôi thích nghe.”

“Vậy… Hou Yi ca ca?”

“Ê! Theo tôi nè, tôi gánh em!”

Tôi nhỏ giọng hỏi “Mặt Trời”, không biết anh ấy mic từ nào, cũng chẳng phản ứng lại.

“Rừng” thì cười nói:

“Cô em à, em đúng là tự lừa dối người rồi đấy, tôi nghe thấy hết rồi .”

“Muốn theo tôi thì khỏi cần hỏi cậu , cậu đồng ý rồi!”

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng “Rừng” gào thảm thiết:

“Đệch, cậu đá tôi hả…?!”

Ngay sau đó, mic của anh cũng luôn.

Suy một lúc, tôi quyết định tiếp tục theo “Mặt Trời”.

Dù sao tôi vẫn đang dựa vào anh ấy để leo rank mà.

Trận đấu chóng kết thúc, quay về sảnh thì “Rừng” biến mất.

“Mặt Trời” nói anh có việc, off trước.

Nhưng tôi ràng nghe thấy bên cạnh có tiếng “Rừng” vừa vừa đánh trận mới với ai đó.

“Mặt Trời” nhẹ ho một tiếng.

Lúc này, giọng bọn họ mới nhỏ xuống.

Nhưng tôi không vạch trần anh ấy.

Chỉ cần anh ấy chịu kéo tôi leo rank là .

Trong mắt tôi không có tình cảm, chỉ có sự ám ảnh với việc thăng hạng.

Sau này, “Mặt Trời” nói tôi có thể gọi anh ấy là “anh”, nhưng không tùy tiện gọi người khác như vậy nữa.

Tôi đồng ý ngay lập tức, vốn dĩ tôi chưa bao giờ gọi bừa.

anh ấy có thể kéo tôi mãi, thì dĩ nhiên, tôi chỉ có duy nhất một “anh trai đi rừng”.

Tôi lại đầu cách để khen anh ấy.

“Mặt Trời” cũng nói chuyện ngày càng nhiều hơn, dù không chơi game cũng chia sẻ với tôi về cuộc sống thường ngày.

Ví dụ như hôm nay anh ấy đi chạy bộ.

Tối nay trăng rất đẹp.

Dù sau này bận thi cuối kỳ, cả một khoảng thời gian dài không chơi, tôi cũng chóng chạm mốc 50 sao.

Thi xong, tôi lại cùng “Mặt Trời” chế độ đấu đôi.

Suốt cả mùa hè, bọn tôi chưa từng ngừng nhắn tin.

Anh ấy gửi tôi những món ăn tự nấu.

Tôi thì gửi ảnh những chú mèo dễ thương gặp trên đường.

Không chỉ nhường tôi bùa xanh, nhường cả .

Thậm chí còn đứng lại đợi tôi.

Chỉ cần tôi lỡ miệng khen nhãn vàng của tướng Lữ Bố bên kia trông ngầu ghê.

Anh ấy liền mượn tài khoản tôi đi đánh hạng giúp.

Nhân tiện đánh luôn cho tôi một cái nhãn vàng của Mã Siêu.

Cho khai giảng, vào một buổi trưa nóng bức, tài khoản của tôi đột nhiên xuất hiện một mời quan hệ thân mật.

mời couple từ “Mặt Trời”.

?

Tôi đang định hỏi anh ấy có ý gì.

Ai ngờ tay run run, lỡ ấn đồng ý mất rồi.

Sợ mức giật bắn người.

Nhưng rồi lại nhớ , quan hệ thân mật trong game cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.

Tôi từng thấy nhiều cặp chỉ là bạn chơi game với nhau mà vẫn ghép đôi.

Thế nên tôi tạm gác lại sự hồi hộp, chờ anh ấy mời trận mới.

Nhưng anh ấy lại hơi ngượng ngùng nói rằng… anh ấy thích tôi.

?

Tôi hỏi: “Anh thích kiểu gì cơ?”

chỉ là kiểu bạn chơi game thì…”

Anh ấy chóng cắt ngang: “Không ! Là kiểu con trai thích con gái ấy!”

Nhưng mà bọn tôi còn chưa từng gặp nhau ngoài đời mà?

Có vội vàng không?

“Mặt Trời” bảo tôi cứ suy một chút rồi game lên.

3

Trong game, không biết lý do gì mà một cặp đôi khác bật toàn đội mic.

Cả trận chỉ nghe thấy họ:

“Baby, anh hết máu rồi, về nhà .”

“Baby, anh .”

“Baby, lại đây nè.”

“Baby, bùa xanh này cho em.”

Tôi nghe mà đầu óc có hơi choáng váng.

Trong đầu toàn là hai chữ “baby”.

Rồi lại “Mặt Trời” dùng giọng nói trầm thấp đầy sức hút của anh ấy để gọi tôi là “baby” thì sao nhỉ…

Khóe môi không kìm mà cong lên, hình như có chút mong chờ.

Nhưng với tính cách của anh ấy, chắc chắn là không chịu đâu.

Sau thoát game, tôi vẫn cứ mãi về chuyện này.

Không nhịn nữa, tôi liền nhắn tin cho anh ấy:

“Vậy… anh có thể gọi em là ‘baby’ không?”

Đối phương chẳng hề do dự, lập tức rep ngay:

“Baby!”

“Baby, vậy là em đồng ý rồi hả?”

“Baby, em thích anh đúng không?”

Giọng nói giống hệt như tôi tưởng tượng, trầm thấp, ấm áp.

Tim tôi có chút loạn nhịp, sợ bị anh ấy phát hiện nên vội vàng gõ tin nhắn:

“Vậy… anh gọi em là baby rồi, em đồng ý thử sao .”

“Mặt Trời” vui sướng gọi điện ngay lập tức, liên tục gọi tôi “baby” tận mười lần.

Tôi nghe mà đầu óc choáng váng hết cả.

Buổi tối, anh ấy gửi tôi tấm ảnh chụp bữa ăn trong căng tin.

Chỉ là… sao trông có vẻ quen quen nhỉ?

Nhưng mà căng tin nào chẳng giống nhau.

Trong ảnh lộ một phần bàn tay anh ấy.

Ngón tay thon dài, mu bàn tay gân ràng, móng tay cắt tỉa gọn gàng.

Tôi chẳng còn tâm trí để nhìn anh ấy đang ăn gì nữa.

Chạy bộ cũng chậm hẳn lại.

Chẳng bao lâu sau, anh ấy gọi điện, nói rằng đang đi dạo trong sân .

Tôi cười đáp:

“Trùng hợp ghê, em cũng đang ở sân , tối nay trăng đẹp thật đó.”

Sân rất đông người, có vài câu lạc bộ đang tổ chức tuyển thành viên, khiến tôi nghe không giọng anh ấy.

Thế là tôi tìm một góc yên tĩnh hơn.

Bên cạnh còn có một nam sinh, dường như cũng đang gọi điện.

Anh ấy hỏi:

“Baby, ồn , giờ em nghe anh nói chưa?”

Giọng nói rất ràng.

Nhưng… có gì đó lạ lắm.

Âm thanh không chỉ truyền từ tai nghe.

Tôi vô thức ngẩng đầu lên, nhìn về phía chàng trai tóc vàng không xa.

Anh ấy lại nói tiếp:

“Vẫn chưa nghe hả, baby?”

Tôi siết chặt điện thoại trong tay.

Tôi xác định rồi.

Người mà tôi yêu qua , thực học cùng với tôi!

Và! Hình như! Trông có vẻ! Rất quen!

Một nam sinh khác chạy vỗ vai anh ấy:

“Văn Niên, lại gọi cho em gái cậu đấy à?”

“Thôi đừng gọi nữa!”

“CLB có việc tìm cậu kìa.”

Chàng trai tóc vàng nói gì đó, rồi cùng người bạn rời đi.

Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng để nghe tiếp.

Lấy lại tinh thần, tôi điện thoại.

Cuộc gọi bị cắt.

Văn Niên nhắn tin giải thích:

“Baby, CLB có chút việc nên anh máy nhé.”

“À đúng rồi, không biết em có nghe thấy lúc nãy không… Anh muốn gặp em một lần, không? Anh tìm em ?”

Tôi lập tức điện thoại, lủi thẳng về ký túc xá, không dám tin vào sự thật này.

Trong đầu tua đi tua lại mấy cái video kiểu:

“Này ông chú, tôi đỗ xe máy trước nhà ông có an toàn không?”

Và không ngoại lệ, nhân vật chính đều là trai tóc vàng.

Sau đó, hình ảnh biến thành gương mặt Văn Niên anh ấy cưỡi mô tô, nhoẻn miệng cười, ngoái đầu lại nhìn.

Dù đẹp trai nhưng tôi vẫn lạnh sống lưng mà rùng tỉnh táo lại.

ba tôi mà biết tôi quen một cậu bạn trai tóc vàng…

Lại còn là yêu qua game mà thành đôi…

Hừm.

Tôi đầu hối hận đồng ý vội vàng.

ở đây –

Tùy chỉnh
Danh sách chương