Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi sốt ruột đến đỏ cả mắt: “Thầy Hà, cho em thêm một cơ hội cuối cùng nữa thôi, em xin thầy đấy.”
“Lần này em sẽ chủ động tìm đàn anh Lăng Thu hướng dẫn nhiều hơn, thầy tin em đi.”
Lúc này, trong mắt tôi chỉ có hai chữ chân thành.
“Không cần làm phiền Lăng Thu nữa, để tôi đích thân dẫn em đi.”
“Đúng dịp sắp nghỉ đông, em theo tôi đến bệnh viện Giang Nhất, vừa thực tập vừa học.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Chỉ cần thầy đừng bỏ rơi em, bảo em làm gì cũng được.”
Nghe vậy, Hà Dĩ Xuyên thở dài: “Chỉ cần em dành sức chơi game kia cho việc học thì tốt rồi.”
Tôi yếu ớt đáp lại: “Em chơi game cũng tệ lắm.”
Anh đẹp trai cạn lời.
11
Trùng hợp là cô bạn thân Tiểu Mỹ của tôi lại là y tá ở bệnh viện Giang Nhất.
Lúc tôi đến tìm cô ấy, vừa hay thấy cô đang nói chuyện với một bệnh nhân.
“Nhân viên phục vụ, nước biển của tôi sắp hết rồi.”
Tiểu Mỹ bĩu môi, không vui mà rút kim tiêm ra cho bà cụ: “Bác ơi, sao lại gọi là nhân viên phục vụ?”
“Hãy gọi tôi là tiểu thư Florence Nightingale.”
Tiểu Mỹ nở nụ cười lịch sự nhưng cũng không kém phần gượng gạo với bà cụ.
Bà cụ ngơ ngác.
Đợi cô ấy làm xong việc, tôi len lén bước đến bên cạnh cô ấy: “Chào tiểu thư Florence Nightingale xinh đẹp.”
Tiểu Mỹ mặt đầy kinh ngạc: “Cưng ơi, sao cậu lại ở đây?”
Khi biết tôi đang thực tập ở bệnh viện Giang Nhất, tiếng hét của cô ấy vang lên đến nỗi xuyên thủng mái nhà.
“Thế thì ngày nào chúng ta cũng có thể cùng nhau ăn cơm, ngủ chung, ngắm trai đẹp rồi!”
“Cậu à, tớ đến đây là để học hỏi từ thầy giáo, chứ không phải để ăn chơi với cậu đâu.”
Ngày nào cũng thế, chẳng chỉnh chu gì cả.
Tiểu Mỹ nhìn tôi đầy khinh bỉ: “Ôi trời ơi, còn giả bộ với tớ nữa, cậu mà học hành chăm chỉ ấy hả?”
Cô ấy đảo mắt một cái, kéo tôi lại, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng mà, thầy giáo của cậu là bác sĩ nào, có đẹp trai không?”
“Hà Dĩ Xuyên.”
Mắt của Tiểu Mỹ như sắp lồi ra ngoài: “A a a a! Nam thần siêu cấp của bệnh viện chúng tớ đấy! Mỹ nam u sầu.”
“U sầu? Chỗ nào u sầu chứ?”
Lúc anh mắng tôi thì chẳng khác nào một chàng trai trẻ trung, vui vẻ, hoạt bát cả.
Tiểu Mỹ ghé sát vào tôi, thì thầm bên tai: “Lúc mới đến bệnh viện, anh ấy vừa kết thúc nhiệm vụ cứu trợ quốc tế. Nghe nói lần đó, các bác sĩ sống sót trở về đều bị hội chứng căng thẳng sau chấn thương (PTSD), phải đi khám tâm lý định kỳ, phát bệnh thì đáng sợ lắm. Hà Dĩ Xuyên cũng vì thế mà không thể cầm dao phẫu thuật được nữa, đúng kiểu mỹ nam u sầu luôn.”
“Sau này, nghe nói có một cô gái thiên thần đã chữa lành cho anh ấy, anh ấy mới trở lại như trước khi đi cứu trợ.”
Hội chứng căng thẳng sau chấn thương?
Tôi chỉ mới thấy căn bệnh này trong môn tâm lý học bất thường thôi.
Phần đầu câu chuyện của Tiểu Mỹ thì tôi tin, nhưng chuyện cô gái thiên thần gì đó thì tôi nghi ngờ là tin đồn nhảm.
Theo giáo sư Hà lâu như vậy, tôi chưa từng thấy anh thân thiết với cô gái nào.
“Ting.”
Điện thoại của tôi bật lên thông báo tin nhắn WeChat của Hà Dĩ Xuyên.
“Đến nhà vệ sinh nữ tầng 3 tòa nhà số 1.”
“Nhanh! Tôi không đợi được đâu.”
……
Tiểu Mỹ cũng nhìn thấy tin nhắn này, ánh mắt cô ấy tràn đầy sự khó tin.
Tôi vỗ vai cô ấy, nghiêm túc nói: “Con gái à, nghĩ nhiều chỉ làm khổ mình thôi.”
12
Trong vòng một phút, tôi đã có mặt tại địa điểm được chỉ định.
Hà Dĩ Xuyên đang đứng ngoài nhà vệ sinh nữ, thỉnh thoảng ngó vào bên trong.
Từ trong nhà vệ sinh vang lên tiếng mèo kêu, nhưng lại không giống tiếng mèo.
Hà Dĩ Xuyên trực tiếp ra lệnh cho tôi: “Em vào xem đi.”
Tôi lần theo âm thanh đến một ngăn trong nhà vệ sinh. Tiếng kêu có phần rùng rợn, tay tôi run run khi mở cửa.
Tôi quay đầu lại nhìn Hà Dĩ Xuyên, anh đứng ở cửa, ánh mắt kiên định, mang theo sự khích lệ.
Tôi từ từ mở cửa, bên trong là một bé gái đang co mình lại, không ngừng nức nở.
Trong khoảnh khắc, tôi nổi da gà, đứng sững tại chỗ.
Do dự một lúc, tôi vẫn đưa tay ra chạm vào cô bé.
Cô bé ngẩng đôi mắt sợ sệt như chú nai nhỏ bị kinh hãi lên nhìn tôi, mái tóc đen bóng mượt bị mồ hôi thấm ướt, rũ xuống trán.
Dưới sự hướng dẫn từ xa của Hà Dĩ Xuyên, tôi dần dỗ dành được cô bé, dắt cô bé ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô bé rất yếu, đã không còn sức để đi vững.
Hà Dĩ Xuyên định bế cô bé lên, nhưng cô bé lại hoảng sợ lao vào vòng tay tôi, cơ thể cực kỳ phản kháng khi tiếp xúc với anh.
Tôi có chút bất ngờ, bình thường Hà Dĩ Xuyên là “sát thủ trái tim” của các cô gái, ai gặp anh cũng muốn dán lấy.
Sao cô bé này lại ghét anh như vậy?
Hà Dĩ Xuyên nhìn cô bé, bất lực nói: “Vậy làm phiền em chăm sóc cô bé nhé.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cô bé, chúng tôi mới biết được tình trạng của cô bé.
Cô bé tên Tiểu Bồ Đào, vì bị xâm hại mà phải nhập viện, nên rất sợ con trai.
Thật không may, trong quá trình khám bệnh, cô bé còn bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu, tình trạng rất nguy cấp.
Tiểu Bồ Đào không có bố mẹ, sống nương tựa vào bà nội già yếu.
Hành trình hóa trị dài đằng đẵng bắt đầu.
Mái tóc đẹp của Tiểu Bồ Đào từ vài sợi rụng dần, rồi rụng từng mảng lớn.
Trên gối, trên ga giường, trên sàn nhà, khắp nơi toàn là tóc, trông thật đáng sợ.
Sau mỗi lần hóa trị, Tiểu Bồ Đào lại yếu ớt cười với tôi: “Chị ơi, lần này các bác sĩ đã tiêu diệt hết tế bào xấu của em rồi phải không?”
Tôi nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng: “Phải, tất cả đều bị tiêu diệt rồi. Tiểu Bồ Đào không phải sợ.”
“Thế còn kẻ xấu bắt nạt em, hắn chết chưa?”
Tôi im lặng, không biết trả lời câu hỏi này thế nào.
Bà nội của Tiểu Bồ Đào ngày ngày phải chăm sóc cô bé, vừa phải kiếm tiền trang trải, hoàn toàn không có thời gian và sức lực để đối phó với tên khốn kia.
Tên khốn đó thậm chí còn chưa bị kết án.
13
Hà Dĩ Xuyên nói muốn đưa Tiểu Bồ Đào đi cắt kiểu tóc giống anh.
Anh phát huy sở trường của một “soái ca”, dựa vào vẻ ngoài điển trai và sự kiên nhẫn để giành được lòng tin của Tiểu Bồ Đào. Hai người thân thiết đến mức còn hợp sức lại để trêu chọc tôi.
Tiểu Bồ Đào háo hức đến tiệm cắt tóc, muốn có một kiểu tóc giống y hệt anh Dĩ Xuyên.
Người thợ cắt tóc vui vẻ đồng ý, bảo Hà Dĩ Xuyên tháo mũ xuống để xem mẫu tóc.
Hà Dĩ Xuyên hơi ngẩng cằm lên, một tia nắng hoàng hôn xuyên qua khe cửa kính của tiệm cắt tóc, chiếu rọi vào anh.
Anh từ từ tháo chiếc mũ lưỡi trai xuống, ánh sáng cuối ngày chiếu lên đỉnh đầu trọc lóc của anh, khiến diện mạo vốn thanh lịch lại tăng thêm vài phần phóng khoáng và nét trẻ trung.
Hà Dĩ Xuyên mỉm cười, hỏi chúng tôi: “Đẹp không?”
Tôi ngẩn người ra nhìn.
Tiểu Bồ Đào cười tươi đến mức mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Đẹp, đẹp lắm! Anh Dĩ Xuyên đẹp trai nhất!”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé: “Vậy Tiểu Bồ Đào đã hứa rồi đấy, không được nuốt lời đâu nhé.”
Tiểu Bồ Đào vui vẻ nói với thợ cắt tóc: “Chú ơi, cắt hết tóc của cháu đi, cháu muốn giống như anh Dĩ Xuyên!”
Lưỡi dao từng chút một cạo đi mái tóc của cô bé, tạo nên sự tương phản rõ rệt với nụ cười rạng rỡ của cô.
Cảnh tượng ấy khiến tim tôi thắt lại.
Mắt tôi cay xè.
Hà Dĩ Xuyên cúi người, cẩn thận nhặt từng lọn tóc của cô bé.
“Chỉ cần tiêu diệt thêm hai mươi lần tế bào xấu nữa, những sợi tóc này sẽ quay lại tìm em.”
“Dạ!”
14
Nhưng Tiểu Bồ Đào thậm chí không thể chờ đến lần thứ hai mươi, cô bé đã ra đi.
Đó là một ngày rất bình thường.
Mùa xuân đã đến với Giang Châu nhưng trời vẫn rất lạnh.
Tiểu Bồ Đào ngoan ngoãn ăn bát mì chay mà bà nội mua cho:
“Bà ơi, sao bà không ăn?”
“Bà ăn mì giò heo rồi, thơm lắm!”