Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Không khí trong nháy mắt trở nên đông cứng.

Sắc mặt Chu Phàm Đình trắng bệch.

Ánh mắt anh ta dao động giữa tôi và Cận Dã.

Còn bên cạnh, Tô nhìn Cận Dã, không có phải ảo giác của tôi hay không, mà mặt cô ta hơi ửng đỏ.
Cô ta siết chặt tay, rụt rè lên tiếng:

“Chào anh, Cận…”

Nhưng ánh mắt Cận Dã căn bản không nhìn cô ta một lần.

Thậm chí còn chẳng cô ta nói gì.

Anh ta cứ thế, như không có ai xung quanh, cúi nhét khăn vào tay tôi, đầy uỷ khuất:

“Em nói sẽ chịu trách nhiệm, em lau cho anh đi.”

Tôi nhắm tịt hai mắt, xấu hổ muốn độn thổ:
đây còn bao nhiêu người! Mặc áo vào trước !”

“Ồ.”

Anh ta bật cười khẽ, ngoan ngoãn mặc chiếc áo thun đen.

Rồi lại, nắm tay tôi kéo vào trong phòng.

Mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh, anh ta chân ra khẽ đá — “cạch” một tiếng, cửa phòng đóng lại.

“Cận! Dã!!”

Bên ngoài là tiếng đập cửa điên cuồng của Chu Phàm Đình.

Cận Dã giả vờ không , ngồi xuống ghế, phía tôi:

“Bắt đi. Không ai phiền nữa rồi.”

“Anh…”

Cận Dã không để tôi nói hết câu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm tôi, không buông tha.

Tôi thở dài.
Cũng nói lý với tên mặt dày này là vô ích.

Thôi thêm một chi bằng bớt một .

Tôi cầm khăn, ra sức lau tóc cho anh ta.

“Này này này! Cô định mưu sát chồng tương lai đấy ?!” Cận Dã kêu gào như quỷ khóc sói tru.

Anh kéo tay tôi mạnh một , khiến tôi ngã thẳng vào đùi anh.

Khoảng cách gần, gần mức tôi có nhìn rõ bóng hàng mi anh in xuống, cả nốt ruồi nhỏ bên cánh mũi.

Rồi… là vành tai đỏ rực của anh.

“Tôi… em…”
Một người thường ngày mồm mép lanh lợi mà này cũng lắp bắp.

Tôi thong thả đứng dậy, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Không phải bảo tôi đi mua đồ với anh ? Đi không?”

Thật ra tim tôi đập thình thịch như sắp bật ra khỏi cổ họng.

Anh phải mất vài giây ho nhẹ hai tiếng, đứng lên:
“Đi!”

5

Vừa mở cửa ra, mặt Chu Phàm Đình đen như đáy nồi.

tôi hoàn toàn không để ý tới anh ta, anh ta lập tức chặn đường tôi, với bộ dạng giáo huấn cao cao tại thượng:

“Tô Đường, con gái con đứa mà chạy vào ký túc xá nam, cô không ngượng ?”

Câu nói này chẳng khác gì đắc tội với toàn bộ phái nữ trong khu ký túc xá.

Các nữ sinh đi ngang đều dừng lại, ném ánh mắt giết người phía anh ta.

Hôm nay là ngày tiên nhập học, vốn dĩ nhà trường đâu có cấm.

Huống hồ, anh ta tư cách gì mà xen vào của tôi?

Tôi nhàn nhạt liếc anh ta một :
“Anh là ai ?”

Không phải vừa nãy còn bảo trả lại bùa bình an, từ giờ coi nhau như người xa lạ sao?

Chu Phàm Đình tức mức ngực phập phồng:
“Tô Đường! Tôi nói là vì muốn tốt cho cô. Cô giờ đúng là ăn nói sắc bén rồi đấy!”

“Đúng đó, Tô Đường, cô không vì quen Cận Dã mà loạn được.”
“Dù gì đây cũng là trường học, không phải chỗ cô nên .”

lại bắt giở “trà xanh” đặc trưng.

“Đây là trường học, tôi là sinh viên , tôi không được ai được ?”

tôi vừa dứt, Tô bật cười như hài thế kỷ, tay che miệng:
“Tô Đường, cô mơ giữa ban ngày ? Cô đây là trường gì không? Là Đại học Kinh Đô đó! Cô học quê một năm rồi ngu người luôn rồi ?”

“Mẹ kiếp, cô là ai ? Ồn ào .”
Cận Dã đeo chéo túi, từ trong phòng bước ra, sắc mặt lạnh tanh.

anh chặn họng, mắt Tô đỏ hoe, rơm rớm nước, cắn chặt môi nhìn phía Chu Phàm Đình.

“Tô Đường, lại đây, tôi .”
“Ba cô không có đây, cô đừng gây thêm phiền phức cho mọi người nữa.”

Tôi không nhúc nhích.

Chu Phàm Đình giơ tay định kéo tôi, nhưng giữa chừng Cận Dã chắn lại.

Ánh mắt Cận Dã lạnh lẽo:
“Muốn chạm vào cô ấy? Hỏi qua tôi chưa?”

Với sự chênh lệch chiều cao và lực, Chu Phàm Đình hoàn toàn lép vế.

Đám đông hóng xung quanh cùng hít vào một ngụm khí lạnh.

Trong căng thẳng đó, có người gọi tên tôi:

“Tô Đường học muội! Thật trùng hợp gặp em đây.”

Tôi ngẩng — là đàn anh nhiệt tình chỉ đường cho tôi khi thủ tục nhập học ban nãy.

Chu Phàm Đình ngớ ra:“Anh… anh Trần Trạch?”

Anh gật nhẹ thay chào, rồi hào hứng chạy tới trước mặt tôi.

Anh từ balo ra một quyển sách chuyên ngành, cho tôi: “Anh tìm được cuốn sách mà em hỏi rồi, cho em mượn nhé. Có gì không hiểu cứ nhắn WeChat cho anh.”
, tối mai khoa mình có buổi gặp mặt tân sinh viên, em đừng quên nha.”

Tôi nhận quyển sách.

Nhưng khi sang, liền vẻ mặt sững sờ của Chu Phàm Đình và Tô .

Tôi nghiêng , mỉm cười:“Ủa? ra Đại học Kinh Đô là ngôi trường khó vào lắm hả?”

“Giờ sao đây, tôi học quê mà cũng đỗ vào được nè.” “Hai người tức chết chưa?”

6

Ngồi trong xe, bầu không khí quanh Cận Dã có phần âm u.

Tôi liếc nhìn anh ấy một cách cẩn thận.

Anh chu môi, im lặng không nói gì.

“Anh sao ?”

Anh vẫn không trả .

Tôi khều khều tay anh:
“Cận Dã?”

Anh hừ một tiếng, cuối cùng cũng sang, u oán: “Cảm ơn anh Trưởng khoa nhé, đúng là cuốn sách anh tìm lâu lắm có đó nha~” “Anh Trưởng khoa ơi, mai em mời anh uống trà sữa nha~”

Anh nhại lại đúng điệu của tôi.

Rồi bực bội lầm bầm: “Tôi đi đón em, còn ướt đồ vì cứu em, sao em không mời tôi uống trà sữa?”

“Hứ hứ hứ.”

khai giảng mà…”

Tôi lục từ trong túi ra một con thỏ vải handmade:Tôi có chuẩn quà nhập học cho anh mà.”

rảnh tôi thích đồ thủ công.

Tôi nhớ hồi lớp 9, trường tổ chức hoạt động đổi quà.

Tôi cũng tự một con búp bê nhỏ, mất rất nhiều thời gian, còn kèm theo một câu chúc bên trong.

Sau này nói, người trong lớp rút trúng món quà đó, có học sinh lớp khác thích

…đem đổi bằng một thỏi vàng nhỏ.

Không “con cá mập ngốc” nào lại chấp nhận deal đó.

con thỏ trước mặt anh, này tôi nhận ra — đàn ông con trai sao lại thích con thỏ nhồi bông?

“Anh xem, nếu anh không thích tôi…”

Còn chưa kịp nói hết, mắt Cận Dã sáng lên, anh cướp ngay con thỏ từ tay tôi:
“Ai nói là tôi không thích?”

Anh vừa treo con thỏ vào túi, vừa lẩm bẩm, khóe miệng cười rõ tươi: “Chậc chậc chậc, đúng là tôi dễ dụ nhất luôn á.”

“Mà nói gì nói, trà sữa vẫn phải có nha.”

rồi mà, thiếu gia Cận.”

7

Vừa chia tay Cận Dã, tôi đang ký túc xá dọn đồ.

Bạn cùng phòng nói có một nam sinh đang đợi tôi dưới lầu.

Tôi tưởng anh quên đồ, không nghĩ ngợi gì nhiều, liền xuống ngay.

Kết quả lại là… Chu Phàm Đình.

Bước chân tôi khựng lại giữa chừng, theo bản năng muốn bỏ .

Nhưng anh ta chắn trước mặt.

“Tô Đường, Cận Dã không đơn giản đâu. Tôi khuyên cô đừng lại gần cậu ta .”

kiểu nổi bật khoa trương như con công trống kia, chắc chắn chỉ chơi đùa thôi, đừng để bán còn giúp người ta đếm tiền.”

Lại cửa miệng “môn đăng hộ đối” mà ngày xưa anh hay dùng để chặn tôi.

“Chu Phàm Đình, tôi thật sự không hiểu, bây giờ anh đang tư cách gì để nói những này với tôi ?”

Ngày đó chính miệng anh nói, tụi mình chấm dứt.

Dù tôi từng luôn xem anh như người anh hàng xóm thân thiết.

Hôm nay dưới lầu ký túc xá nam, cũng chính anh là người tuyên bố — từ nay coi nhau như người xa lạ.

mà giờ đây dai dẳng không dứt là ai?

“Tô Đường, cô không cần phải tỏ ra thù ghét tôi như .”
“Dù chúng ta không ….” Anh ta dừng lại, có lẽ nhớ ra mấy bản thân nói sáng, thoáng bối rối:“…dù sao cũng là bạn học.”

“Huống hồ, cô còn theo đúng hứa, đăng ký cùng ngành học với tôi.”

Tôi cau mày: “Anh có sao không đấy?”

Chu Phàm Đình cứ như không : “Gia đình Cận Dã, không phải thứ cô có kiểm soát được đâu. Mà cậu ta cũng không phải người tốt đẹp gì.”

Tốt hay không, tôi tự có đánh giá của mình.

Không cần ai khác áp đặt những định kiến phiến diện anh ấy cho tôi.

“Không phải đâu ông bạn, sao tôi lại không được? Nói rõ coi nào?”
Phía sau vang lên của Cận Dã.

Anh nheo mắt dài, nhướng mày:
“Tiểu Chu , nói xấu sau lưng người khác không hay ho lắm đâu nha.”

Anh mắt nhìn Chu Phàm Đình từ trên xuống dưới không chút kiêng nể, rồi ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ:

, tôi hiểu rồi. Là vì tôi thân thiết với Tô Đường , nên anh ghen, đố kỵ, lại cảm bản thân không bằng tôi nên đi bịa hả?”

“Không nào đâu nhỉ? Sao lại có người mặt dày mức đó được?”

Mặt Chu Phàm Đình anh chọc đỏ rần, muốn phản bác cũng không tìm được nào hợp lý, chỉ đành tức tối trừng mắt nhìn tôi, cuối cùng giận dữ bỏ đi.

Đi được nửa đường, Tô từ phía trong chạy ra, cho anh ta một chai nước:
Phàm Đình, anh đừng giận nữa.”

Tôi sang nhìn Cận Dã: “Sao anh lại lại nữa ?”

Anh nháy mắt với tôi, chiếc khuyên tai sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường: “Anh hùng cứu mỹ nhân đó.”

“Thế nào? Có ngầu không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương