Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không biết đã bao lâu.
Cốc cốc.
Cửa kính quán cà phê bị ai đó gõ nhẹ vài cái.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ngay đến khuôn mặt của “chim hoàng yến” nhà tôi.
6
Trên người Trương Xác dính đầy bụi đất, lấm tấm vết xi măng, dưới nắng gắt nhìn như tỏa nhiệt.
Anh không vào trong mà đứng ngoài kính hỏi tôi: “Sao thế? Mặt buồn so thế kia, không hài lòng với dịch vụ tối qua của tôi à?”
Tôi lắc đầu.
“Không có.”
Chỉ là anh vừa nhắc tới chuyện tối qua, lòng tôi liền rung lên, lúng túng nói: “Tối nay… còn đi với nhau không?”
“?”
Anh liếc tôi, cố tình hỏi: “Đi đâu cơ?”
Dù trong quán lúc này chỉ có một mình tôi, nhưng tôi vẫn lí nhí đến mức gần như thì thầm: “Ra ngoài… ngủ cùng nhau…”
“Không được, tối nay công trường có việc, tôi không rời đi được.”
Biết anh phải làm đêm cũng khiêng sắt và gánh xi măng, tôi tự nhận mình là bà chủ biết cảm thông.
Không dám làm khó anh.
“Vậy… anh cứ bận việc đi.”
Tôi cụp mắt xuống, buồn bã mím môi.
Đôi môi vừa bị hôn đến sưng tối qua vẫn còn đỏ rực như trái dâu chín mọng.
Mím một cái lại càng đỏ hơn.
Trương Xác nhìn chằm chằm, yết hầu khẽ chuyển động.
“Ra đây một chút.”
“Hả? À, được.”
Tưởng anh ngại nói chuyện qua kính không tiện, tôi liền nghe lời bước ra ngoài, đến cạnh anh.
“Sao vậy?”
Người đàn ông không nói gì.
Giữa tiếng ồn công trường và bài nhạc quảng cáo của tiệm kem bên cạnh, anh đột nhiên cúi người hôn lên má tôi.
Rồi là môi tôi.
Chỉ có môi là chạm vào nhau.
Chút bụi bặm cũng không dính lấy tôi.
“Bận rộn cỡ nào thì cũng phải dành thời gian chiều chuộng bà chủ chứ.”
Trái tim tôi không kiềm chế được mà nhảy loạn vài nhịp.
7
Trương Xác quay lại công trường.
Tôi ngẩn ngơ trở về quán cà phê, lòng lâng lâng như vừa trúng số.
Suốt 24 năm sống ổn định theo khuôn mẫu, lần đầu tiên tôi dám phá lệ để bao nuôi người khác, vậy mà lại bao trúng một người thật sự rất tốt.
Trương Xác không chỉ đẹp trai mà còn rất tôn trọng tôi.
Dù anh ấy đang làm việc cực khổ ở công trường.
Nhưng không sao.
Tôi có thể tiết kiệm ăn uống, cố gắng bán thêm vài ly cà phê để nuôi anh.
Chỉ tiếc là mấy ngày sau đó, Trương Xác cực kỳ bận.
Mỗi lần tôi rủ anh qua đêm, anh đều không có thời gian.
Thỉnh thoảng mới tranh thủ được vài phút ghé trước cửa quán, hôn tôi một cái rồi lại đi.
Trương Xác còn nói công trường nguy hiểm, bảo tôi đừng tùy tiện chạy vào tìm anh.
Đợi anh tan ca rồi đến gặp tôi.
Nói thật.
Với kiểu quan hệ kỳ quặc này, nếu không nói rõ thì ai nhìn vào cũng nghĩ tôi mới là người được bao nuôi.
Ngày ngày ngóng trông người “bảo trợ” của mình xuất hiện.
Lặp lại vài lần, cho dù tôi có hiền đến đâu cũng bắt đầu cảm thấy không vui.
Hai mươi nghìn đã đưa cho anh.
Mà hai tuần rồi mới chỉ được hôn môi.
Cảm giác hơi… lỗ nặng.
Vì vậy, một hôm khi Trương Xác lại đến quán, tôi tự cho là đang rất nghiêm khắc mà chỉ trích anh không chuyên nghiệp.
“Tôi thấy anh thế này là không ổn. Nhận tiền rồi mà không làm việc.”
Hôm nay trên người Trương Xác không bẩn.
Vì thế anh đi thẳng vào quầy pha chế, nhân lúc không có khách liền tranh thủ hôn má tôi một cái.
Hình như anh rất thích hôn tôi.
Đặc biệt là hôn má.
Mỗi lần hôn xong sẽ để lại hai dấu ửng hồng nho nhỏ, tuy nhanh chóng mờ đi nhưng anh lại rất hứng thú.
Nghe tôi nói, anh nhướng mày, cười cợt nhả: “Tự nói lầm bầm như muỗi kêu thế, nói to chút coi.”
“……”
Tôi hít sâu, nâng cao giọng, nghiêm trang nói: “Trương Xác, tôi… tôi nghĩ chúng ta nên nghiêm túc nói chuyện một chút.”
“Nói gì cơ?”
“Khụ, anh đã nhận tiền rồi, mà việc một con chim hoàng yến nên làm thì lại chưa làm, chuyện này phải bị trừ tiền đấy.”
Lông mày Trương Xác khẽ nhướng lên.
Anh áp sát, như muốn nhìn kỹ tôi hơn.
“Thư Nhiên, ai nói em nhát gan chứ, gan cũng to đấy chứ?”
“Này, tôi bỗng thắc mắc, vì sao em lại muốn bao nuôi tôi vậy?”
Người mắc chứng sợ xã hội như tôi sợ nhất là bị nhìn chằm chằm và bị trêu chọc.
Tôi né ánh mắt anh, ngượng ngùng đáp: “Vì thấy anh đẹp trai, dáng đẹp, đúng gu của tôi. Và… anh cho tôi cảm giác an toàn, khiến tôi cảm thấy có một thứ gì đó thuộc về riêng mình.”
Câu cuối cùng tôi nói rất khẽ, rất mơ hồ.
Chắc anh không nghe thấy.
“Ồ, nói chung là… thèm tôi đúng không?”
“Ừm.”
Tôi không phủ nhận, mặt đỏ như gấc.
Đúng là thèm thật.
“Vậy… vậy thì tối nay anh có rảnh… làm chuyện đó không?”
“Không phải hôn môi.”
Trương Xác cúi đầu, cắn một cái vào gương mặt đang đỏ bừng của tôi.
“Chuyện đó hả, phải trả thêm tiền.”
“Không, không thành vấn đề.”
Tôi vội vàng gật đầu.
Trương Xác bật cười thành tiếng.
“Được, tối nay tôi hết việc rồi, cho nên…”
Không đúng lúc lắm.
Có khách bước vào quán.
Trương Xác không nói hết câu.
Anh buông tôi ra, để lại một câu đầy ẩn ý: “Tối nay không đãi em ăn vặt nữa, đổi sang món khác.”
8
Tối hôm đó, tôi và Trương Xác một trước một sau đi đến khách sạn quen thuộc.
Lần này, túi tiện lợi trong tay anh thật sự không còn là đồ ăn vặt.