Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
04
Mùa đông đầu ở Bắc Kinh lạnh buốt.
Tôi kéo sát áo khoác, mua một chai rượu nhỏ trong cửa hàng tiện lợi.
Sau đó ăn hết một phần lẩu cay đầy ụ ở sạp ven đường.
Tiền trên người tôi gần như đã nộp hết vào viện phí.
Bây giờ lục lọi khắp người, chỉ còn lại đúng 300 tệ.
Để không chết rét ngoài đường, trước tiên phải tìm chỗ trọ tạm đã.
Tôi đang tìm nhà nghỉ giá rẻ trên điện thoại thì một giọng nam vang lên bên cạnh: “Ngồi chung bàn được chứ?”
Tôi không ngẩng đầu: “Được.”
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, khóe mắt tôi lướt qua chất vải áo khoác đắt tiền, tinh xảo.
Tôi có phần bất ngờ, liền ngẩng đầu nhìn người đó.
Người đàn ông ấy cũng không kiêng dè gì mà nhìn tôi.
Tôi không khỏi nhíu mày, ánh mắt của Trần Tiến Hiền đã trở nên ngày càng trêu chọc.
“Tiết tiểu thư, nửa đêm 12 giờ, cô ăn mặc đẹp thế này, lại còn uống rượu, không sợ bị người khác nhắm đến sao?”
“Bắc Kinh an ninh tốt, không cần anh lo.”
Tôi cất điện thoại, đứng dậy kéo vali định đi.
Trần Tiến Hiền cũng đứng lên: “Muộn thế này, cô định đi đâu?”
“Tôi thấy mấy nhà nghỉ cô vừa tìm đều rẻ quá, không an toàn đâu. Hay để tôi đặt cho cô một khách sạn?”
Tôi không trả lời, kéo vali đi nhanh hơn.
“Này, cẩn thận chút, đi đường cũng không nhìn xe kìa.”
Một chiếc xe lao tới, Trần Tiến Hiền vội kéo tay tôi lại, giữ tôi bên cạnh anh.
Tôi lập tức hất mạnh tay anh ra: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Chỉ muốn giúp một người bạn thôi.”
“Muốn giúp tôi hay muốn lên giường với tôi?”
Tôi bật cười tự giễu: “Trần Tiến Hiền, tôi biết, tôi từng từ chối anh, anh muốn trả thù tôi đúng không…”
“Trả thù cô?”
Đôi mắt lúc nào cũng như cười của Trần Tiến Hiền lúc này không còn chút ý cười nào: “Trong mắt cô, tôi là loại người như vậy à?”
“Chứ không thì sao?”
Gió lạnh thổi tới khiến dạ dày tôi quặn đau, tôi cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Toàn thân đau nhức như bị cào xé, đến cuối cùng tôi kiệt sức đến mức đứng không vững.
Trần Tiến Hiền vừa vỗ lưng tôi, vừa lấy khăn giấy lau mặt cho tôi.
Ống quần và giày anh bị tôi làm bẩn, nhưng anh không hề bận tâm.
Tôi ngồi thụp xuống đất, không nhịn được bật khóc:
“Tại sao ai cũng có thể ức hiếp tôi?”
“Tại sao lại là tôi chứ?”
“Các người đều không phải người tốt, chẳng ai tử tế cả…”
“Tiết Uyển.”
Trần Tiến Hiền nhẹ nhàng vuốt lưng tôi, giọng trầm thấp mà nghiêm túc: “Không ai đang ức hiếp em.”
“Anh chưa từng muốn làm em tổn thương.”
“Anh vừa từ nước ngoài về, nghe được chút chuyện về hai người, cứ day dứt mãi.”
“Tối nay em rời khỏi nhà họ Chu, anh đã đi theo em rồi.”
“Không có ý gì khác, chỉ sợ em đang buồn sẽ xảy ra chuyện.”
“Nếu em không muốn gặp anh, anh sẽ gọi bạn em đến đón…”
“Không có bạn nào cả.”
“Nhà xảy ra chuyện rồi, tôi cũng không còn bạn bè nữa.”
05
Trần Tiến Hiền im lặng trong chốc lát rồi lại mở lời:
“Vậy… có cần anh gọi chồng em đến đón không?”
“Ly hôn rồi.”
“Tôi đã ký đơn ly hôn, ra đi tay trắng.”
Tôi cười nhạt một tiếng, loạng choạng đứng dậy.
“Anh ta nói cũng đúng thôi, ba năm qua, tôi tiêu của anh ta cũng không ít.”
“Thôi thì như vậy đi, chẳng ai nợ ai nữa.”
“Em còn thích anh ta không?”
Tôi sững người, rồi lắc đầu: “Không thích, từ lâu đã không thích rồi.”
“Trần Tiến Hiền, tôi không hèn mọn đến vậy.”
“Tiết Uyển, vậy em có thể thử… thích anh không?”
Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh: “Anh không hận tôi sao?”
Trước kia từ chối anh, tôi từng nói những lời khá nặng nề.
Trần Tiến Hiền lắc đầu.
Nhiều năm trôi qua, anh cũng không còn là cậu trai trẻ nông nổi ngày nào.
Thời gian đã rèn giũa anh thành người trầm ổn và chững chạc, sự tự tin toát ra từ khí chất anh, thậm chí còn vượt lên cả Chu Dung Thâm.
“Anh từng nghĩ đến chuyện hận em, nhưng cuối cùng… vẫn không nỡ.”
Trần Tiến Hiền bước lại gần tôi một bước: “Tiết Uyển, em có muốn thử bên anh không?”
Có lẽ vì tôi vẫn im lặng, anh cười nhẹ nói thêm: “Dù chỉ là để trút giận, chơi đùa một chút với anh cũng được.”
Trong mắt anh lại thấp thoáng nụ cười lơ đãng, như thể thật sự không quá nghiêm túc.
Nhưng trong đôi con ngươi đen sâu ấy, lại có thứ ánh sáng khiến tim người khác rung lên.
Tôi bất chợt không dám nhìn thẳng vào anh.
“Về khách sạn nghỉ trước đi, sắc mặt em không tốt lắm.”
Trần Tiến Hiền cầm lấy vali của tôi, lại đưa tay ra:
“Đừng để ngã nữa, bám vào anh đi.”
06
Về đến khách sạn, sau khi sắp xếp cho tôi ổn thỏa, Trần Tiến Hiền định rời đi.
Lúc ấy, tôi vừa tắm xong bằng nước nóng, mặc bộ áo ngủ mềm mại và ấm áp.
Ngay cả mái tóc dài cũng được anh kiên nhẫn sấy khô từng chút một.
Khi anh bước tới cửa, tôi bỗng gọi anh lại: “Trần Tiến Hiền.”
Anh quay người nhìn tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi kiễng chân, vòng tay ôm cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Lần đầu tiên hôn Chu Dung Thâm, anh ta nói tôi như khúc gỗ, chẳng có chút thú vị.
Hôn xong đẩy tôi ra rồi bỏ đi.
Còn giờ đây, tôi đã biết cách hôn, nhưng lại là với một người đàn ông tôi chưa từng nghĩ đến.
Khoảnh khắc tôi mở môi, Trần Tiến Hiền bỗng phản công.
Bàn tay nóng rực của anh siết chặt lấy eo tôi, xoay người đè tôi lên cánh cửa.
Nụ hôn bá đạo và cuồng nhiệt ấy rơi xuống, nước mắt tôi cũng lặng lẽ trào ra từ khóe mắt.
“Tiết Uyển, đừng khóc.”
Trần Tiến Hiền ôm tôi rất chặt, nên tôi không thấy được ánh mắt u ám của anh.
“Em mà khóc, anh chẳng còn ranh giới nào nữa.”
“Dù em có chơi đùa anh, Tiết Uyển, anh cũng chấp nhận.”
07
Đêm rất tĩnh lặng.
Mùa đông đã sang, vậy mà đâu đó vẫn phảng phất mùi hương hoa quế.
Những cánh hoa nhỏ li ti bay xuống giữa hồ, tạo nên từng vòng gợn sóng.
Từng vòng lan ra như vương trên lòng người không dứt.
Trần Tiến Hiền vẫn chưa thể hoàn hồn sau bất ngờ ngoài dự liệu ấy.
Từng sợi tơ mảnh dày đặc quấn chặt lấy trái tim anh, cứa vào máu thịt.
Đau, mà lại hạnh phúc.
Anh cứ thế ôm lấy Tiết Uyển, ôm rất chặt.
Mặt vùi trong cổ cô, vành mắt nóng bừng, ngay cả tuyến lệ cũng đau nhức như sắp nứt ra.
“Tiết Uyển…”
Anh hận không thể dung hòa người trong lòng vào tận xương tủy mình.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ run giọng, khàn khàn hỏi bên tai cô: “Em còn đau không?”
Tiết Uyển vẫn lặng lẽ khóc.
Trần Tiến Hiền lại hôn lên hàng mi đã ướt đẫm của cô:
“Vậy thì… anh ra ngoài nhé…”
“Em đừng khóc nữa, được không?”
Nhưng Tiết Uyển lại lắc đầu rồi siết chặt lấy vòng eo anh.
Khoảnh khắc ấy, Trần Tiến Hiền nghĩ, nếu phải đánh đổi cả sinh mạng, anh cũng sẽ không ngần ngại dù chỉ một giây.
08
Vẫn là căn phòng cao cấp tầng thượng ở Tiểu Kim Sơn.
Khi không khí trong phòng đang sôi nổi, Chu Dung Thâm bỗng ném bài trong tay xuống: “Các cậu chơi đi, tôi ra ngoài hít thở chút.”
Hứa Ninh ngẩn người, vội đứng dậy định đi theo.
Chu Dung Thâm lại lạnh nhạt lên tiếng: “Đừng theo.”
Anh cầm lấy bao thuốc, ra ngoài ban công châm lửa.
Sau đó mở khóa điện thoại.
Không có bất kỳ tin nhắn nào từ Tiết Uyển.
Ngay cả thẻ ngân hàng anh làm riêng để cô chi tiêu hằng ngày cũng không có một giao dịch nào.
Lúc này, Chu Dung Thâm mới sực nhớ ra: ba năm kết hôn, thật ra Tiết Uyển chỉ xin tiền anh đúng ba lần.
Lần đầu tiên, sau khi nhà họ Tiết gặp biến cố một năm, anh trai cô – Tiết Sùng – lại gặp tai nạn nghiêm trọng.
Cô vét sạch tiền tiết kiệm của mình nhưng vẫn không đủ.
Lần thứ hai, Tiết Sùng không thể chấp nhận việc mình bị liệt nửa người, từng cố gắng tự vẫn, suýt nữa không cứu được.
Lần thứ ba… chính là lần gần nhất ở Tiểu Kim Sơn, hôm cô rơi nước mắt rời đi.
Hôm đó, anh nói những lời cay nghiệt như vậy, chỉ vì đúng ngày hôm ấy là giỗ của Tần Tang.
Tâm trạng anh cực kỳ tồi tệ nên mới nói năng không suy nghĩ.
Nhưng anh không ngờ, Tiết Uyển lại dám mở miệng đòi ly hôn.
New 2