Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lộc công công và Hỉ công công thò đầu vào ngó nghiêng, thấy ta quỳ mãi không đứng dậy, bèn vội bước vào đỡ.
“Bị đại nhân đá đến mức tàn phế rồi à? Nhưng nãy rõ ràng lão nhân gia ngài ấy cũng không dùng nhiều sức mà?”
Ta nào phải bị đá đến tàn phế, rõ ràng là bị dọa cho phát khiếp.
Lực của cú đá ấy còn chẳng bằng đêm đó Phí Tự xoa nắn ta đâu!
Nhớ đến đêm ấy, nỗi tủi nhục lại ùa về.
Chưa được mấy ngày an ổn, thù của mẫu thân còn chưa báo được.
Thân thì bị người ta lợi dụng trắng trợn, còn phải học cách viết chữ “tử”!
Mạng ta, sao lại khổ thế này?
Nghĩ tới nghĩ lui, đều tại cái tên phụ thân khốn kiếp của ta!
Phụ thân ta tên là Tiền Đại Phú, là một kẻ lòng lang dạ sói.
Vì muốn leo lên quyền thế của Phí Đốc chủ mà hắn dám tính kế lên chính thân thể ta.
Bởi vì ta thừa hưởng dung mạo của mẫu thân, sinh ra đã có một gương mặt khuynh quốc khuynh thành.
Năm xưa, Tiền Đại Phú chính là vì gương mặt ấy mà bất chấp thủ đoạn, lừa gạt mẫu thân ta.
Mẫu thân cũng đến khi vào kinh thành mới biết Tiền Đại Phú đã có thê tử và hài tử.
Hắn lại cực kỳ sợ thê tử, căn bản không dám rước mẫu thân vào phủ.
Người bị đày ra ngoài trang trại, sống cuộc đời bị bỏ rơi không ai đoái hoài.
Mẫu thân chán nản tuyệt vọng, từng nghĩ đến việc kết thúc tất cả.
Nhưng lúc đó đã mang thai ta, cuối cùng người không đành lòng mang ta đi theo về cõi cực lạc.
Sự ra đời của ta không thể thay đổi số phận mẫu thân, ngược lại còn trở thành gánh nặng đè lên người.
Đôi bàn tay từng thêu hoa dệt gấm, giờ phải giặt quần áo, nấu cơm, chẻ củi, gặt cỏ.
Nếu chỉ có vậy, cuộc sống cũng còn có thể tiếp tục.
Nhưng khốn nỗi, ta lại có một tên phụ thân cầm thú đội lốt người.
5
Năm ta 7 tuổi là lần đầu tiên gặp mặt Tiền Đại Phú.
Hắn đến trang trại đón mẫu thân vào thành, nói rằng 3 ngày nữa sẽ quay lại.
Ba ngày sau, thứ ta chờ được chỉ là thi thể của mẫu thân.
Toàn thân đầy vết bầm tím, thương tích chồng chất, vừa nhìn đã biết là bị… dày vò đến chết.
Hắn nói là do mẫu thân ta không biết giữ lễ giáo, lẳng lơ trêu ong ghẹo bướm.
Hắn vốn định đón vào phủ làm thiếp, thế mà mẫu thân lại tư thông với kẻ khác.
Bị bắt quả tang, mất hết thể diện nên mới tự tử treo cổ.
Sự thật không phải vậy.
Mẫu thân từng hứa với ta sẽ không bao giờ bỏ ta lại một mình, người tuyệt đối không thể tự sát!
Là tên phụ thân mặt dày kia, khóc lóc van nài mẫu thân đi hầu hạ một vị quý nhân.
Hắn nói, chỉ một đêm thôi, sau đó sẽ đón người về phủ, danh chính ngôn thuận làm thiếp.
Mẫu thân sống chết không đồng ý, cuối cùng bị trói tay chân đưa lên giường người kia.
Đến lúc được mang ra ngoài, người đã là một xác chết lạnh ngắt.
Mẫu thân qua đời, cuộc sống của ta càng thêm khốn khổ.
Thế nhưng cái khổ ấy còn chẳng bằng lòng người thay đổi.
Những đứa trẻ từng chơi cùng ta giờ lại trở thành ác quỷ hành hạ ta.
Chúng chặn ta trên đường đi nhặt củi cắt cỏ, đánh đập, xô đẩy, tùy tiện nhục mạ.
Thấy chẳng ai bênh vực, chúng càng lấn tới, kéo xé y phục ta, bắt ta quỳ gối dập đầu trước mặt chúng.
Cuộc sống như thế, ta đã chịu đựng suốt 3 năm.
Sự nhẫn nhục của ta không đem lại chút thương xót nào mà chỉ khiến chúng thêm tàn nhẫn hơn từng ngày.
Mùa hè năm ta 10 tuổi lại bị chúng chặn đường một lần nữa.
Tên cầm đầu Đại Mao nói: “Con tiện nhân như mẫu thân nó từng hầu hạ đàn ông thì con tiện nhân này sinh ra là để cho chúng ta hưởng.”
“Hôm nay chúng ta phải làm thịt nó!”
Khi ấy ta còn nhỏ, chưa hiểu rõ chuyện nam nữ.
Nhưng những tiếng huýt sáo the thé, tiếng cười dâm đãng của bọn chúng đã đủ để ta hiểu rõ ác ý trong lòng họ.
Tay ta đưa ra sau eo, nơi đó có con dao chẻ củi của ta.
Ba năm chịu đựng đã dạy ta rằng, muốn thoát khỏi bùn nhơ thì chỉ có thể phản kháng.
Thiết Đản nhào đến kéo ta, quay đầu xác nhận với Đại Mao: “Nhưng mẫu thân ta nói mẫu thân nó từng bị bao nhiêu người chơi rồi, bẩn lắm! Con tiện nhân này chơi được à? Bẩn không?”
Đại Mao làm ra vẻ hiểu biết, cười hề hề: “Nó còn là trinh nữ, tất nhiên không bẩn.”
“Đợi bị chúng ta chơi qua rồi thì bẩn là vừa.”
Hắn còn biết đuổi cả Nhị Nha đi, sợ làm bẩn danh tiếng của ả.
Ta từng gọi Nhị Nha là tỷ tỷ, vậy mà nàng chỉ khẽ nhíu mày tỏ vẻ ghê tởm, né tránh sang bên.
“Ghê tởm thật! Tụi bay cũng không thấy hèn à?”
Hi vọng cuối cùng tan biến, ta chậm rãi rút con dao chẻ củi từ thắt lưng ra…
6
Ta liều mạng phản kháng, cuối cùng cũng giành lại được chút bình yên hiếm hoi.
Không còn ai dám chỉ trỏ ta, dùng lời lẽ nhơ bẩn để làm nhục ta.
Thế nhưng, ông trời tựa như vẫn chưa buông tha ta, nhất mực gây khó dễ.
Năm ta 13 tuổi, Tiền Đại Phú lại xuất hiện để đưa ta trở về phủ Tiền.
Không những cho mặc gấm lụa ăn ngon, còn thuê cả tiên sinh dạy ta cầm kỳ thư họa… cùng thuật phòng the.
Hắn lại vừa nhìn trúng dung mạo ngày một khuynh thành của ta, muốn ta dùng sắc hầu hạ kẻ khác.
Vừa hay, ta vốn buồn vì sống nơi hoang dã không có cơ hội báo thù cho mẫu thân.
Thế thì chi bằng thuận theo nước cờ, mượn đao giết người.
Tính toán đâu ra đấy rồi, chỉ không ngờ người mà Tiền Đại Phú muốn nịnh bợ lại là đầu lĩnh thái giám, Phí Tự!
Cả kinh thành ai ai chẳng biết, vị Đốc chủ họ Phí kia lòng dạ sâu không lường, thủ đoạn tàn độc.
Những cô nương rơi vào tay hắn chưa ai sống sót qua đêm.
Vậy thì mấy trò mưu tính của ta làm sao có thể dùng được?
Nếu đường sống đã đoạn, chi bằng tìm một lối khác.
Đêm ấy vừa nghe được tin, ta vội gom sạch vài món trang sức trên người rồi trốn khỏi phủ Tiền.
Sau khi cải trang, lập tức tới phủ Đốc chủ, tự tiến cử mình vào làm nô.
Tiền Đại Phú chẳng phải muốn nịnh bợ Phí Tự sao?
Vừa khéo, ta cũng muốn vậy.
Chỉ bốn chữ “quyền nghiêng triều dã” thôi cũng đủ để ta đánh cược tất cả.
Ta lấy thân thế bi thảm và hai cây trâm vàng làm cảm động lão thái giám chuyên phụ trách nhận người mới.
Năm năm sau ngày mẫu thân mất, cuối cùng ta cũng bước ra được bước đầu tiên trong kế hoạch báo thù cho mẫu thân.
Dẫu vậy, bước đầu này vẫn quá mong manh, đến mặt Phí Tự ta còn chẳng mấy khi thấy được.
Nhưng không sao, Tiền Đại Phú bây giờ đến cả cửa phủ Đốc chủ cũng không đặt chân vào được.
Người được vào phủ Đốc chủ tất nhiên đều là thái giám.
Mà thái giám thì cũng chia ba bảy hạng.
Phí Tự dĩ nhiên là đứng đầu.
Dưới hắn còn có năm tâm phúc thân tín: Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ, Tài.
Lúc mới vào phủ, ta được phân đến dưới trướng Hỉ công công, chuyên làm mấy việc nặng nhọc sai vặt.
Hỉ công công quản lý toàn bộ phủ Đốc chủ, nắm quyền không nhỏ.
Hắn thấy ta làm việc chăm chỉ, lại biết điều liền giữ ta bên cạnh để đích thân dạy dỗ.
Tuy có chút thể diện nhưng ta vẫn chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn Phí Tự một cái.
Cũng chẳng biết đến bao giờ mới có thể ôm được đùi hắn, báo thù rửa hận.
7
Cơ hội tới một cách rất bất ngờ.
Năm thứ hai ta vào phủ Đốc chủ, xảy ra một chuyện chấn động.
Phí Tự bị ám toán ngay trên địa bàn của mình, trúng độc.
Trong chốc lát, cả phủ Đốc chủ như thể gặp đại nạn, ai nấy đều hoảng loạn, im hơi lặng tiếng.
Năm tâm phúc thân tín thay nhau điều tra suốt 3 ngày 3 đêm không nghỉ, cuối cùng cũng lần ra manh mối.
Kẻ hạ độc lại ra tay ngay trong bát thuốc an thần mà mỗi đêm Phí Tự đều dùng!
Đáng sợ hơn, bát thuốc kia chính tay Hỉ công công của ta sắc ra!
Hỉ công công bị bắt đi.
Hắn khá có khí phách, một mình nhận hết tội, không kéo ai liên lụy.
Nhưng ta biết, không thể nào là hắn!
Không đời nào là hắn!
Ngày nào Hỉ công công cũng mang ta theo bên cạnh chỉ dạy, bát thuốc đó được sắc ngay trước mắt ta rồi mới đưa đến viện Thương Lam.
Làm gì có cơ hội hạ độc!
Đêm đầu tiên Hỉ công công bị dẫn đi, ta không ngủ nổi.
Trong đầu tua đi tua lại mọi bước từ lúc hái thuốc đến khi giao thuốc.
Một lần nữa xác định — không phải hắn!
Không phải hắn, vậy chỉ có thể là kẻ khác.
Kẻ có thể tự do ra vào viện Thương Lam, lại từng chạm vào bát thuốc kia, chỉ có mấy tâm phúc của Phí Tự.
Trừ Hỉ công công, Phúc công công hôm đó vắng mặt có thể loại trừ.
Còn lại ba người: Lộc, Thọ, Tài, nhất định có một tên là hung thủ thật sự!
Ta bật dậy, trời chưa sáng đã gõ cửa phòng Phúc công công.
Vì sao không tìm thẳng Phí Tự?
Hừ, lúc Hỉ công công còn được sủng ái, ta còn chưa đủ tư cách nói chuyện với hắn, huống chi bây giờ?
Phúc công công nghe tên là “Phúc” nhưng lại lạnh lùng nghiêm khắc, sắc mặt như băng.
Hắn cũng cho ta vào phòng.
Nhưng ta còn chưa kịp mở lời, hắn đã lạnh nhạt ném ra bốn chữ: “Cầu tình mời về.”
Ta đảo mắt, lập tức thu lại vẻ sắp rơi lệ mà thay bằng khí chất trầm ổn thông tuệ.
“Công công minh giám, nô tài không phải tới cầu tình mà là nghi ngờ hung thủ còn có kẻ khác, nếu không trừ, hậu hoạn khôn lường!”