Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Thái tử bị phế, Quý phi Trịnh thị bị ban chết, cả nhà họ Trịnh cùng bè đảng cũng bị thanh trừng từng tên.

Phí Tự cuối cùng cũng được như nguyện.

Ta vẫn tưởng, từ đây Phí Tự sẽ thăng quan tiến chức, một bước lên mây.

Nào ngờ, lòng vua khó dò.

Phí Tự chẳng những không được phong thưởng, ngược lại còn khiến hoàng đế sinh nghi.

Trong yến tiệc Giao thừa, chén rượu của Trưởng công chúa chẳng qua là màn thăm dò thấp hèn của tân đế.

Thăm dò lòng trung thành của hắn, cũng dò xét thân phận thật sự của hắn.

Phí Tự chưa bao giờ nhận mình là con cháu họ Ngôn trước mặt hoàng đế.

Ban đầu là vì không muốn làm bẩn danh tiếng họ Ngôn.

Về sau… là để phòng ngừa hiểm họa sau này.

16

Thế nhưng chén rượu chó má kia lại không thử được Phí Tự, trái lại lại khiến ta mang họa.

May thay thuốc của Lận thái y vô cùng hiệu nghiệm.

Ta mới uống ba thang đã không còn buồn nôn, trào ngược nữa.

Chỉ là… vẫn chưa thấy ra huyết.

Có lẽ liều lượng chưa đủ, vẫn phải uống đủ bảy thang mới xong.

Ta chẳng biết thuốc phát tác nhanh hay chậm, liệu có bị ai nhìn ra sơ hở không.

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ nên kiếm cớ ra ngoài vài ngày mới ổn.

Còn chưa nghĩ ra được cái cớ nào thì phủ Đốc chủ đã đón khách không mời.

Trưởng công chúa đích thân đến cửa, chỉ đích danh muốn gặp ta.

Gặp thì gặp.

Lại giống y như tên ca ca của nàng, đúng là một lũ mắt mù!

Ta quỳ dưới đất hồi lâu vẫn không được cho đứng dậy.

“Bổn cung nghe nói, Phí Đốc chủ từng vì một tiểu thái giám mà đại động can qua, thậm chí đến trước mặt hoàng huynh cầu tình… chính là ngươi phải không?”

“Là nô tài vô dụng, khiến Đốc chủ đại nhân phải bận tâm.”

“Thành không được, bại thì đủ, đúng là vô dụng thật, cứ quỳ tiếp đi!”

Hừ!

Hiểu rồi, đến là để dằn mặt ta đây.

Nhưng vì sao?

“Bổn cung ái mộ Phí Tự đã lâu.”

Rồi sao?

Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, rõ ràng thấy trong đó tràn ngập lòng đố kỵ.

Không thể nào…

Trưởng công chúa thích… thái giám?

Hay là… nàng đã phát hiện ra bí mật của Phí Tự rồi?

“Trưởng công chúa, Phí Đốc chủ chẳng phải là thái giám đó sao?”

“Ha ha ha! Ngươi không biết thật à? Phí Tự không phải vẫn nhìn ngươi bằng ánh mắt khác sao? Thế mà lại chưa nói bí mật của hắn cho ngươi biết?”

Tim ta khẽ run.

“Nô tài ngu độn, không hiểu ý công chúa.”

“Ý ta là — Phí Tự là giả thái giám, hắn căn bản chưa từng bị hoạn!”

Ta khẽ thở ra một hơi.

Hỉ công công bên cạnh cũng âm thầm buông bàn tay đang siết chặt.

“Nô tài chưa từng nghe qua, chỉ e công chúa bị ai đó gạt rồi.”

Trưởng công chúa cười lạnh, vẻ như nắm chắc phần thắng.

“Là chính miệng Phí Tự nói với ta.”

“Hắn có mấy cái đầu, dám lừa cả hoàng thượng?”

Nàng ta dừng một lát, dường như thưởng thức biểu cảm kinh hoảng trên mặt ta rồi tiếp lời: “Bổn cung đã xin hoàng huynh ban hôn, nếu ngươi còn dám dây dưa với Phí Tự, đừng trách ta thủ đoạn độc ác!”

17

Khi Phí Tự trở về phủ Đốc chủ, ta đã ngất xỉu rồi.

Là ngất vì quỳ.

Trưởng công chúa vì ghen sinh hận.

Không lý do gì đã dằn mặt ta một trận, lại còn để người canh chừng, bắt ta quỳ đủ một canh giờ.

Hỉ công công vốn định ngăn lại nhưng ta sợ liên lụy tới Phí Tự, đành ngoan ngoãn quỳ.

Dù sao, giờ ta cũng “quý giá” lắm rồi.

Mới quỳ nửa canh giờ đã tối sầm mặt, lịm đi.

Đến cả chuyện vì sao Phí Tự lại thú nhận với hoàng thượng việc hắn không phải thái giám ta cũng chưa kịp nghĩ thông.

Tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng ngủ của Phí Tự, ta hoảng quá ngồi bật dậy.

Nếu không bị cản lại, có khi ta đã lăn thẳng xuống giường.

Người cản ta chính là Phí Tự.

Khuôn mặt yêu nghiệt kia lạnh lùng như La Sát nơi địa ngục, không biết ai chọc giận hắn nữa.

“Đốc chủ…”

“Nằm im đi, đã ngất rồi mà còn không chịu yên.”

A, thì ra người làm hắn tức giận… là ta.

Cái mặt kéo dài cả thước, chẳng lẽ đang giận thay cho Trưởng công chúa?

“Nô tài không sao, để ta đi quỳ cho đủ thời gian còn lại…”

“Tiền Đa Đa!”

“Ngươi muốn chọc ta tức chết à?”

Là sao?

Sao không xưng “Bổn tọa” nữa rồi?

Ngươi tới ta lui, cứ như thân thiết lắm vậy.

Ta vội chớp cơ hội, chăm chỉ hỏi han: “Đốc chủ, sao ngài lại nói bí mật đó với hoàng thượng?”

“Bí mật nào?”

“Chuyện ngài… không phải thái giám ấy.”

Phí Tự nheo đôi mắt phượng nhìn ta chằm chằm.

“Chuyện bổn tọa không phải thái giám, Tiền công công chẳng hề tỏ ra kinh ngạc gì nhỉ?”

Ta kinh ngạc từ lâu rồi ấy chứ!

“Nô tài đã sốc quá hóa ngu, hóa đá luôn rồi.”

Phí Tự khẽ hừ một tiếng, cười cười: “Cái miệng này…”

“Vậy sao ngài lại nói với hoàng thượng?”

“Chuyện này sớm muộn cũng bị lộ, nói sớm cũng tốt, để khỏi bị bắt thóp vì tội khi quân.”

Ta không hiểu lắm nhưng chuyện đó giờ không quan trọng.

“Trưởng công chúa nói hoàng thượng sẽ ban hôn cho ngài và nàng…”

“Không đâu, ta đã từ chối rồi.”

“Sao lại vậy? Trưởng công chúa nhan sắc cũng được mà?”

Phí Tự liếc ta, ánh mắt lạnh tanh.

“Bởi vì Bổn tọa thích nam nhân, đặc biệt là thích kiểu tiểu thái giám xinh xắn như Tiền công công đấy!”

18

Thuốc do Lận thái y kê cuối cùng cũng uống hết.

Ngoài việc ăn khỏe ngủ nhiều, ta không thấy gì bất thường.

Thế nên, ta lập tức đẩy nhanh kế hoạch bỏ trốn của mình.

Không chạy, chẳng lẽ ngồi chờ chết?

Ánh mắt của Phí Tự hôm ấy, lúc nói thích tiểu thái giám khiến tim ta lạnh toát.

Không ngờ Phí Tự lại có… sở thích Long Dương!

Chẳng trách người ta đồn, nữ tử được đưa vào phủ Đốc chủ chẳng ai sống qua nổi một đêm.

Chẳng trách, sau cái đêm ta lăn giường với Phí Tự, hắn lại bảo ta phải tìm ra người trèo lên giường hắn, rồi còn muốn đích thân dạy nàng ta cách viết chữ “tử”!

Đây căn bản không phải lấy lòng mà là đạp trúng vảy ngược của hắn rồi!

Ta không chỉ là nữ cải nam trang, mà còn… ngủ với hắn.

Chẳng khác nào nhảy múa trên vảy ngược của Phí Tự!

Thế nào cũng là đường chết.

Nhân lúc vẫn chưa bị lộ, tất nhiên phải lo mà chạy trước!

Nhưng ta quên mất, phủ Đốc chủ ngoài Phí Tự còn có bốn đại hộ pháp.

Vừa đeo túi đồ leo lên tường đã đụng mặt Thọ công công.

“Nửa đêm nửa hôm, không ngủ đi, định đi đâu?”

“Ngắm trăng… hóng gió ấy mà.”

Thọ công công vốn không thích nói nhiều, chỉ ưa động tay động chân, vài động tác đã xách ta ném thẳng tới trước mặt Phúc công công.

May mà không phải ném thẳng tới trước mặt Phí Tự!

Nửa đêm canh ba, trăng mờ gió lạnh.

Phúc công công thế mà lại đang… pha trà.

Ừ thì, sở thích của hắn xưa nay vốn kỳ quặc, nửa đêm uống trà cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ là hai người bên cạnh vừa ngáp vừa bóc hạt dưa quá ư là nổi bật, ta muốn làm ngơ cũng khó.

“Chư vị công công… buổi tối tốt lành?”

Phúc công công gật đầu, đưa cho ta một chén trà — trà hồng táo long nhãn.

“Nói đi.”

Thái giám… uống trà này sao?

Mà, nói cái gì giờ?

Nói Phí Tự là thái giám giả nhưng lại thích thái giám thật?

Hay nói ta đã ngủ với hắn, giờ phá thai xong định trốn?

Cảm giác nói gì cũng như tìm đường chết.

“Ta… mơ thấy mẫu thân, nên về tế mộ người.”

“Thì ra là vậy.”

“Hiếu.”

“Hiếu thảo.”

“Không dẫn Đốc chủ đi cùng?”

19

Khác với sự bối rối của ta, bốn người Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ mỗi người một dáng, bình thản vô cùng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương