Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đi thăm bạn trai – mối tình đang yêu xa, chuẩn bị đáp chuyến bay chẳng ngờ lại gặp phải luồng không khí mạnh, máy bay rung lắc điên cuồng.
Tôi nôn đến mức chẳng còn chút sức lực.. Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, tôi đã thực sự tin rằng mình không thể qua khỏi. Thậm chí đã viết sẵn cả di thư.
Thật may, tôi vẫn còn sống…!!!
Sau khi máy bay hạ cánh an toàn. Như vừa trở về từ cõi chết, tim tôi vẫn còn đập loạn xạ, tay chân còn run. Phấn khích, tôi kể lại trải nghiệm sinh tử ấy cho bạn trai nghe.
Anh im lặng, nghe được một lúc, rồi thản nhiên hỏi tôi:
“Em kể xong chưa?”
“Nếu kể xong rồi thì anh đi đọc tài liệu đây.”
Câu nói “chúng mình kết hôn đi” còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại nơi cổ họng.
Về sau, anh cau mày, giọng vẫn như mọi khi nhưng đầy khó hiểu, hỏi tôi:
“Chỉ vì anh không cùng em tán gẫu mà đòi chia tay sao?”
Tôi bình thản đáp:
“Đúng vậy, và em còn phải cảm ơn anh nữa.”
“Nếu không chia tay, em sẽ không biết…”
“Có những người sẽ nhớ từng câu em nói – như thể từng lời ấy là điều quan trọng nhất trên đời.”
1
Tối thứ Sáu, tôi lại lên máy bay đến thăm bạn trai như thường lệ.
Nhưng lần này, mọi thứ không còn bình thường nữa….
Máy bay bay vào vùng thời tiết xấu, đối lưu mạnh khiến nó rung lắc kịch liệt ở độ cao 10.000 mét.
Mặt nạ dưỡng khí rơi xuống.
Bên tai là tiếng hành khách sụt sùi không ngớt.
Mỗi cú rung lắc đều như kéo tôi lại gần cái chết thêm một bước nữa.
Đó là 30 phút kinh hoàng nhất trong đời tôi.
Trong cơn hoảng loạn đến tuyệt vọng, tôi mở điện thoại, viết vài dòng di thư nguệch ngoạc – cảm ơn tất cả những người đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình.
Nếu lần này chẳng may không còn nữa, chí ít tôi đã cảm ơn và tạm biệt mọi người.
Thật may mắn, nhờ trời thương, máy bay cuối cùng cũng đã hạ cánh an toàn.
Khoảnh khắc bánh máy bay vừa chạm đất, cả khoang vỡ òa trong nước mắt, và tiếng thở phào mừng rỡ.
Trải nghiệm thoát c.hết lần này thật sự quá kinh hoàng, chẳng khác gì một bộ phim kinh dị.
Tôi rời khỏi sân bay mà chân tay vẫn còn run bần bật.
Trong đầu chỉ vang lên một câu: “Lục Thời Vũ, ngươi đại nạn không chết, ắt có phúc về sau!”
Khi tôi đến nơi thì trời cũng đã về khuya.
Tôi gọi xe, đến thẳng chỗ ở của bạn trai.
Phó Thâm là bác sĩ, anh ấy luôn tan ca rất muộn.
Chúng tôi gần như bước vào cửa cùng lúc.
Hai tuần không gặp, bao nhiêu cảm xúc trong tôi – thì khi nhìn thấy tôi anh ấy chỉ cười nhạt.
Vừa thay đồ rửa tay, anh vừa nói:
“Em nghỉ ngơi trước đi, anh phải đọc vài tài liệu.”
Tôi biết Phó Thâm rất bận.
Ban ngày khám bệnh cho bệnh nhân, tối đến xem bệnh án, thỉnh thoảng còn phải viết bài nghiên cứu.
Nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ không làm phiền, ngoan ngoãn để anh làm việc.
Nhưng lần này, những gì tôi vừa trải qua quá đỗi kinh hoàng, tôi buộc phải chia sẻ với anh.
Tôi buông hành lý xuống, lao vào ôm chầm lấy anh, muốn được anh ôm, được anh an ủi, được anh quan tâm, tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt kể.
Rằng trên máy bay khi ấy, bên cạnh tôi là một chị gái đang mang thai tháng thứ 5, đi một mình, trong lúc hoảng loạn, chính tôi đã an ủi cô ấy, khiến cô ấy bình tĩnh lại.
Tôi còn không quên kể chuyện mấy hôm trước bạn thân tôi đã xin cho tôi một lá bùa bình an, biết đâu lần này tai qua nạn khỏi là nhờ Bồ Tát phù hộ, về nhà nhất định tôi phải đi trả lễ.
Tôi vừa khóc vừa cười, tôi như đứa trẻ vừa nhảy vừa nói, kể một mạch mấy phút liền.
Phó Thâm vẫn ngồi yên trên ghế sofa.
Một tay anh ôm hờ lấy tôi, tay kia nhè nhẹ vuốt tay vịn ghế sofa. Đột nhiên thấy dáng vẻ đó, tôi biết – anh đang suy nghĩ, nhưng về chuyện gì đó không phải tâm trí nơi tôi.
Nhưng tôi đang kể với anh một chuyện quan trọng như thế, sao anh lại có thể mất tập trung?
Tôi ngắt lời gọi anh:
“Này, Phó Thâm, em đang nói chuyện với anh đấy!”
Anh giật mình, như vừa quay về từ thế giới khác:
“Anh đang nghe mà.”
“Em kể xong chưa? Xong rồi thì anh đi đọc tài liệu.”
Tôi lặng người, Phó Thâm – người tôi yêu suốt 4 năm có gương mặt điển trai, ngũ quan sáng sủa. Tôi đã quen với tính cách lúc nào cũng điềm tĩnh có chút lạnh lùng của anh ấy. Chưa bao giờ tôi thấy anh bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ.
Ngay cả lúc này, tôi đang kể cho anh nghe về trải nghiệm cận kề cái chết của mình, nét mặt anh vẫn không gợn chút sóng.
Cứ như chuyện tôi vừa kể chỉ là một bộ phim dở tệ, không đáng để anh quan tâm.
Trái tim tôi bỗng chùng xuống.
Tôi cố níu chút gì đó:
“Phó Thâm, lúc ở trên máy bay, em thực sự rất sợ…”
Anh đứng dậy.
Lặng lẽ đi về phía phòng làm việc, chỉ để lại một câu:
“Không sao là tốt rồi.”
Không sao, là tốt rồi.
Chỉ vậy thôi sao?
Tôi đứng nhìn theo bóng lưng anh, tim như bóp nghẹt, không tài nào thở nổi.
Tôi vừa mới trải qua một trận sinh tử kia mà.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt Phó Thâm, như cố tìm một chút gì đó—sự hoảng hốt, lo âu, hay chỉ đơn giản là một ánh nhìn thương xót. Nhưng tất cả chỉ là khoảng không trống rỗng.
Tôi níu lấy anh, lời nói có phần như van nài:
“Anh nhất định phải đi đọc tài liệu ngay bây giờ sao?”
“Phó Thâm, em suýt nữa đã chết trên đường đến gặp anh, sao anh không thể an ủi em một câu?”
“Anh có từng nghĩ, nếu máy bay rơi xuống thì sao…”
Trong bóng tối, tôi thấy ánh mắt anh chợt xao động, rồi dập tắt ngay sau đó. Anh gạt nhẹ tay tôi ra, giọng bình thản đến tàn nhẫn:
“Thời Vũ, xác suất máy bay gặp sự cố rất thấp mà.”
2
Người bạn trai mà tôi ngày nhớ đêm mong thật sự đang ở ngay trước mắt.
Thế nhưng khoảnh khắc ấy, giữa khoảng cách chỉ vài bước chân, tôi lại cảm thấy như mình đang đứng bên rìa một vực thẳm, nơi sự cô đơn tràn đến không sao diễn tả nổi.
Không có cái ôm nào. Không một lời hỏi han. Chỉ là sự im lặng lạnh buốt giữa hai người từng thương nhau.
Tôi ngồi bệt xuống sofa, ánh mắt vô hồn nhìn về khoảng không mờ mịt trước mặt. Như thể mọi cảm xúc đã bị rút cạn sau một chuyến bay sinh tử. Như thể tôi, trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn là một cái xác biết thở.
Ánh đèn phòng khách hắt lên những mảng sáng yếu ớt trên tường. Đột nhiên, màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, kéo tôi về thực tại.
Tôi mở mục ghi chú, nơi mà trong giây phút hoảng loạn nhất, tôi đã viết những dòng có thể là cuối cùng trong cuộc đời mình:
“Ba mẹ thân yêu, con yêu ba mẹ. Nếu có kiếp sau, con nhất định sẽ báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ.”
Tôi đã chuẩn bị sẵn cho cái chết. Trong lòng chỉ có hai điều: nỗi nhớ ba mẹ… và tình yêu dành cho anh.
Lúc nãy, suýt nữa tôi đã kể tới đoạn viết “di thư” này.
Ghi chú ấy, thật sự đã có thể trở thành lời trăn trối cuối cùng của tôi.
Nhưng Phó Thâm lại dễ dàng ngắt lời tôi.
Chỉ vì anh muốn đọc tài liệu.
Tất nhiên, đó là việc nghiêm túc.
Nhưng nhất định phải làm ngay tối nay sao?
Tôi không tin anh không nhận ra nỗi sợ còn đọng lại trong tôi.
Anh là bác sĩ, có thể tinh ý phát hiện lo lắng của bệnh nhân trước phẫu thuật mà nhẹ nhàng trấn an họ.
Vậy tại sao lại không cảm nhận được nỗi sợ của tôi?
Là không nhận ra, hay là cố tình phớt lờ?
Tôi biết, xác suất xảy ra tai nạn máy bay còn thấp hơn tai nạn giao thông, và tôi thực sự không hề hấn gì.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không sợ.
Ít nhất là trong đêm nay, tôi thật sự cần anh.
Lúc tôi tưởng mình sắp chết, người tôi không nỡ rời xa nhất chính là anh.
Chẳng lẽ tôi không có tư cách nhận lấy vài câu an ủi từ anh sao?
Yêu cầu này… khó lắm ư?
Chắc là không.
Phó Thâm còn có thể dỗ dành được những bệnh nhân khó tính nhất.
Tôi dễ dỗ như thế, sao anh lại không làm được?
Nghĩ vậy, tôi đẩy cửa phòng làm việc, định bắt anh phải nói vài câu dịu dàng với mình.
Nhưng người vừa nói sẽ đọc tài liệu, giờ lại đang gọi điện thoại cho ai đó.
Giọng nữ vang lên trong trẻo mà mềm mại, nghe như đang nức nở:
“Bác sĩ Phó, em sợ lắm.”
Phó Thâm dịu giọng nói:
“Đừng sợ.”
“Có tôi ở đây rồi.”
“Đừng sợ.”
“Tôi ở đây.”
Mấy lời mà tôi mong mỏi suốt cả buổi tối, lại nhẹ nhàng tuôn ra dành cho một người khác.
Tôi khẽ run lên, toàn thân như bị kéo căng bởi một thứ cảm xúc mơ hồ giữa sợ hãi và giận dữ. Hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, từng nhịp tim như gõ mạnh vào lồng ngực.
Tôi biết… tôi không nên xen vào cuộc trò chuyện của anh. Nhất là khi anh đang “bận rộn”, đang “cần không gian”.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi lý trí đều tan biến. Máu dồn thẳng lên não, mắt tôi tối sầm lại. Tôi không còn kịp phân biệt đúng sai, phải trái.
Tôi lao đến, giật phắt lấy chiếc điện thoại từ tay anh, như một phản xạ không thể kiểm soát:
“Anh đang nói với ai là ‘đừng sợ’ vậy hả?!”
Trước mắt tôi là đôi mắt trấn tĩnh đến lạnh lẽo.
Phó Thâm khẽ lùi lại một bước, động tác dứt khoát như muốn cắt đứt luôn cả khoảng không giữa chúng tôi. Anh cúp máy, không một chút do dự.
Tôi đứng lặng vài giây, như thể chính mình cũng không tin vào điều vừa xảy ra. Rồi trong lồng ngực tôi, thứ gì đó bắt đầu vỡ vụn. Một làn hơi nóng nghẹn nơi cổ họng, nước mắt trào ra không sao kìm được, rơi lã chã như chưa từng có giới hạn nào.