Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đến nơi rồi tôi mới phát hiện nhà hàng mà La Bân đặt cách khu nhà không xa, thậm chí lại đúng đối diện phòng gym nơi Giang Trì làm việc chưa đến 50 mét.
Lúc đi ngang qua phòng gym, bên trong vắng người, sau lớp kính là một bao cát đấm bốc và một bóng người quen thuộc đang hăng say vung quyền.
Khuôn mặt anh ta u ám, ánh mắt dữ dội, từng cú đấm mạnh mẽ như muốn đánh cho bao cát nát vụn.
Tôi vô thức chậm bước.
Người bên trong dường như cũng cảm nhận được gì đó liền ngẩng đầu lên.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Ánh mắt anh ta sáng lên trong thoáng chốc.
“La Tước, sao lại đứng đây?”
La Bân không biết từ khi nào đã bước ra, tự nhiên khoác tay lên vai tôi.
Tôi không thoải mái bèn hất tay anh ta ra, ngẩng đầu nhìn — Giang Trì đã thu lại ánh mắt, tiếp tục vung nắm đấm vào bao cát, hung hăng hơn ban nãy.
Tôi khẽ lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”
Ngồi vào bàn, tôi mấy lần định mở miệng nhưng đều bị La Bân lái sang chuyện khác.
Đợi đến khi món ăn được dọn lên đủ, nhân viên phục vụ đặt thêm một đôi nến lên bàn.
Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong tôi.
Quả nhiên, La Bân móc từ túi ra một chiếc hộp nhỏ, quỳ một gối xuống đất: “La Tước, em đồng ý lấy anh nhé?”
Mọi người xung quanh bắt đầu quay lại nhìn, thậm chí có người còn hò reo cổ vũ.
Tôi đơ người: “Không nhầm thì… chúng ta còn chưa phải người yêu mà?”
La Bân chẳng thấy gì là bất thường: “Chỉ là chưa nói ra thôi. Trong lòng anh, em sớm đã là bạn gái của anh rồi.”
“Tôi đồng ý hồi nào chứ?”
“Em nhận hoa của tôi, còn đi ăn tối với tôi, không đồng ý thì là gì?”
Tôi nhíu mày: “Tôi đã nhiều lần từ chối anh qua WeChat. Anh cứ mời mãi thì tôi mới không tiện từ chối.
Bữa ăn cũng chia đôi tiền rõ ràng. Lần này tôi đến là để nói rõ với anh. Tôi sẽ không đồng ý lời cầu hôn này đâu. Anh đứng dậy đi.”
Những người xung quanh không ngờ câu chuyện lại rẽ hướng thế này, bắt đầu hóng chuyện công khai.
La Bân đỏ bừng mặt, lòng tự ái bị tổn thương, bật dậy chỉ tay vào mặt tôi mắng: “Cô chỉ là một góa phụ mất chồng! Tôi còn chưa từng cưới vợ, bao nhiêu cô gái muốn lấy tôi! Cô phải biết điều một chút! Nhìn trúng cô là phúc phận của cô rồi, đừng có không biết xấu hổ!”
Tôi sững người mất một giây. Từ nhỏ đến lớn, chưa ai từng chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng chửi như thế.
Đến khi phản ứng lại, bàn tay tôi đã vung lên tát thẳng vào mặt anh ta.
La Bân cũng đờ ra rồi giận điên người, giơ tay định lao đến đánh tôi.
Tôi đâu ngốc mà đứng chờ ăn đòn, vội lách người chạy ra khỏi nhà hàng.
La Bân vừa đuổi theo vừa chửi bới sau lưng:
“Con đàn bà thối tha, dám đánh ông à? Có giỏi thì đứng lại! Đừng để tao bắt được mày…”
Tôi hoảng loạn chạy trong hành lang.
Bỗng một người đứng dậy từ phía bên, tôi tránh không kịp bèn đâm thẳng vào lòng anh ta — một vòng ngực rắn chắc khiến tôi choáng váng cả đầu.
Tôi bị người đó kéo ra sau, che chắn toàn thân, một lúc sau mới hoàn hồn lại.
“Cái mồm mày giữ cho sạch sẽ vào. Còn dám mở miệng chửi cô ấy thêm câu nào nữa thì tao đảm bảo cho mày câm luôn.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi ngẩng đầu: “Giang Trì?”
Anh ta không đáp, chỉ quay đầu nhìn tôi từ trên xuống dưới như đang xác nhận xem tôi có bị sao không.
“Mẹ mày là ai đấy?” La Bân vẫn chửi loạn, nhưng rõ ràng không dám tiến lại gần.
“Anh ấy là bạn trai tôi!” Tôi lập tức lên tiếng.
Phản ứng của Giang Trì còn mạnh hơn cả La Bân.
Anh ta quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Tôi hơi chột dạ, lập tức ra hiệu bằng ánh mắt, cầu xin anh ta phối hợp.
Tên La Bân này ngoài mặt thì lịch sự, bị từ chối là lộ mặt thật ngay, tôi nghi ngờ thần kinh hắn có vấn đề, còn hơi bị rối loạn cảm xúc.
Bị loại người thế này bám lấy thì đúng là xui tận mạng.
Cần có ai đó có thể khiến hắn sợ, mà Giang Trì chính là lựa chọn tuyệt vời.
Anh vẫn mặc áo ba lỗ màu đen, tóc còn hơi ướt, cơ tay lộ rõ bắp, nhìn một phát là biết chỉ cần vung nắm đấm là đủ đấm La Bân bay luôn.
Giang Trì sững người vài giây, dường như đã hiểu ý, lạnh lùng nói: “Mày còn dám làm phiền hay đụng vào cô ấy lần nữa, tao đảm bảo mày không gặp được mẹ mày đâu. Cút!”
La Bân biết người trước mặt không dễ chơi, hung hăng liếc tôi một cái rồi cắn răng bỏ đi.
Bữa ăn hôm đó cuối cùng là tôi trả tiền.
Món ăn còn chưa đụng tới, tôi mời Giang Trì ngồi xuống ăn cùng: “Cảm ơn anh vì chuyện vừa rồi.”
Giang Trì do dự vài giây rồi cũng gật đầu đồng ý.
Gặp phải chuyện thế này, tâm trạng tôi tụt đáy: “Ông chủ! Cho tôi một két bia!”
Khi bia được mang tới, tôi chẳng nói chẳng rằng, cầm chai lên uống một hơi.
Giang Trì định ngăn nhưng không kịp, rồi anh ta cũng bắt đầu uống theo.
Cuối cùng, anh ta còn uống nhiều hơn tôi, gục luôn trên bàn.
Vấn đề là — tôi còn chẳng biết anh ta sống ở đâu.
Không còn cách nào khác, đành nghiến răng đưa anh ta về nhà mình.
8
Anh ta đúng là nặng thật, dìu về suýt nữa làm tôi mệt đến chết, mồ hôi vã ra như tắm.
Tôi tiện tay ném anh ta lên ghế sofa rồi quay vào phòng tắm tắm rửa.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, một bóng đen bất ngờ phủ xuống trước mặt tôi.
Giây sau, cả người bị ép chặt vào tường.
Ngay sau đó là một nụ hôn mềm mại, mùi rượu xen lẫn mùi mồ hôi lan tỏa trước mũi tôi.
Tôi hoàn toàn đơ người.
Cho đến khi lưỡi anh ta bắt đầu xâm nhập, tách mở hàm răng tôi ra thì tôi mới sực tỉnh, vội vàng đẩy mạnh anh ta ra, theo phản xạ… tát cho anh một cái.
Tát xong tôi liền hối hận.
Nhìn cơ bắp anh ta, nhìn mấy cú đấm ở phòng gym kia, lỡ mà ăn một đòn… tôi còn mạng về không?
Nhưng Giang Trì lại chẳng thèm để tâm, giọng anh khàn khàn: “Tại sao lại tránh mặt tôi?”
“Tôi khi nào tránh anh chứ? Không phải là anh tránh tôi sao?”
Giang Trì im lặng một lúc: “Tống Châu nói đã mời chị đến học cùng lớp huấn luyện của tôi nhưng chị từ chối.
Chị không thích tôi nữa sao?”
Một gã cao to một mét tám, vậy mà giờ cúi đầu, ánh mắt ấm ức như một chú cún bị bỏ rơi.
Sự trái ngược này khiến tôi tạm thời quên đi những điều kỳ lạ trong lời anh ta vừa nói.
Không lẽ… Giang Trì thích tôi?
Chính tôi còn thấy suy nghĩ ấy thật khó tin — anh ấy là nam chính cơ mà!
Nhưng hình như… tôi cũng không thấy phản cảm…
Tôi suy nghĩ rồi giải thích: “Chị thật sự không thích tập luyện, càng không thích mấy thứ như dao cạo cơ bắp…”
Đôi mắt Giang Trì lập tức sáng lên: “Không ghét tôi, vậy là thích tôi rồi!”
“Này! Sao lại hiểu như thế được chứ?”
“Nếu chị không thích tôi thì tại sao mỗi lần tôi rời khỏi nhà Tống Châu, chị đều đứng ngoài cửa lén nhìn, ánh mắt còn sáng rỡ?
“Nếu không thích tôi, sao lại đồn rằng tôi và chị có quan hệ? Nếu không thích, vậy sao lúc nãy còn nói tôi là bạn trai, còn liếc mắt đưa tình với tôi?”
Lúc đầu anh còn có chút ấm ức, nhưng càng nói càng chắc chắn, đến cuối cùng thì dứt khoát như thể chuyện đã thành sự thật.
Tôi nghẹn lời.
Không ngờ mọi thứ lại bị hiểu lầm nghiêm trọng đến vậy.
Một phần là do diễn xuất của tôi quá dở, một phần là do cái miệng to của chị Chu, còn lại là… Giang Trì nhìn sai quá nhiều.
Tôi đang nghĩ xem phải giải thích sao, nhưng rượu lúc nãy bắt đầu ngấm dần, đầu óc cứ như một nồi cháo đặc.
Chưa kịp nói lời nào, Giang Trì đã lại cúi đầu khóa môi tôi.
Anh khoá rất mạnh, mạnh đến mức răng tôi đập vào môi anh, khiến anh chảy máu.
Vị tanh lan ra trong miệng.
Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi.
Thế mà tôi lại… không thấy khó chịu.
Thậm chí còn cảm thấy… kỳ lạ và đặc biệt.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, lâu đến mức tôi gần như ngạt thở, đầu óc mơ màng.
Giang Trì dùng một tay bế tôi lên, giọng trầm khàn: “Có thể tiếp tục không?”
Tôi ngơ ngác nhìn cơ bắp rắn chắc lộ ra sau cổ áo anh, đầu óc toàn là mấy đoạn miêu tả khoa trương trong nguyên tác truyện.
Trước đây tôi còn thầm nghĩ, nữ chính thật có phúc, cho tôi diễn hai tập thôi cũng được.
Giờ nghĩ lại, nếu hiện tại anh chẳng còn phát triển gì với nữ chính nữa, hay là… thử xem?
Dưới tác động của cồn, ý nghĩ ấy càng lúc càng khó cưỡng.
Cơ thể tôi bị siết chặt trong vòng tay rắn rỏi, nhiệt độ nóng bỏng khiến tôi vô thức giãy giụa, nhưng cánh tay anh khóa chặt chẳng nhúc nhích lấy một chút.
“Đừng động.”
Giọng anh trầm đục đầy ham muốn, khiến người ta ớn lạnh.
Trên đỉnh đầu là ánh đèn vàng cam mờ ảo, làm mờ tầm nhìn, xáo trộn giác quan.
Năm giác quan dường như chỉ còn thính giác hoạt động rõ ràng — hơi thở của Giang Trì vang lên bên tai, còn dữ dội hơn cả tiếng tim đập.
Không biết qua bao lâu, khi ý thức trở nên mơ hồ rồi lại rõ ràng…