Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Cửa phòng anh không khóa, chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ.
Tôi rón rén cởi giày, len lén đi từ phía sau lại gần, định xem anh có đang khóc nữa không.
Vừa mới tới gần, Thẩm Đình Châu đã đột ngột quay đầu lại.
Dưới ánh đèn mờ, tôi nhìn thấy đôi mắt anh hơi sưng lên.
Xong rồi.
Lần này chắc làm anh tổn thương thật rồi.
Tôi gãi đầu, lí nhí nói lời xin lỗi: “Xin lỗi anh, em hôm nay không thực sự muốn ly hôn.
Chỉ vì anh ghét chó con, nên mới nhất thời nói vậy thôi.”
Thân người Thẩm Đình Châu căng cứng lại, ánh mắt nhìn tôi như thể vừa thấy ma.
Sợ anh nằm kiểu đó không thoải mái, tôi kéo anh nằm xuống thẳng người.
Để thể hiện thành ý xin lỗi, tôi gần như đè cả người lên anh.
Muốn để anh thấy rõ sự chân thành trong ánh mắt tôi: “Em xin lỗi anh rồi, anh đừng khóc nữa được không?”
Thẩm Đình Châu như thể đã bị dồn đến giới hạn.
Anh nghiến răng nói từng chữ: “Em… xuống trước đi.”
Tôi không để ý đến anh.
Anh rốt cuộc chịu hết nổi, siết eo tôi rồi bế phắt tôi sang một bên.
Sợ tôi lại nhào lên tiếp, anh nhanh chóng ngồi bật dậy, bật đèn lên.
Ánh đèn hơi chói mắt, tôi vừa mới nheo mắt thì Thẩm Đình Châu đã giơ tay che mắt tôi lại.
Chờ tôi thích nghi xong, anh vừa định rút tay về—
Thì bị tôi kéo lại, khẽ hôn vào lòng bàn tay anh.
Thẩm Đình Châu như bị điện giật, giật tay lại ngay lập tức:
“Em làm gì vậy!”
Tôi ngồi đối diện với anh, có thể nhìn rõ đôi mắt hơi sưng và vành tai đỏ ửng.
Thẩm Đình Châu lúc này mới ý thức được điều gì đó.
Anh quay mặt sang chỗ khác, không cho tôi nhìn tiếp.
Tôi cũng thu ánh mắt lại, hỏi: “Anh trùm chăn khóc thầm là vì em nói ly hôn thật sao?”
Không giống với kiểu anh thường thể hiện trước mặt tôi.
Nhưng đúng là anh ra khỏi phòng tôi rồi mới khóc.
Câu hỏi đó như chạm trúng điểm cấm kỵ của anh.
Giọng anh bỗng nặng nề hẳn: “Anh không có khóc!”
Tôi theo phản xạ đưa tay chạm nhẹ vào mí mắt hơi nóng của anh: “Nhưng mắt anh sưng hết cả rồi nè.”
Thẩm Đình Châu lập tức nắm lấy cổ tay tôi: “Anh vừa xem phim thôi.”
Miệng thì cứng.
Tôi mở đoạn ghi hình camera lúc trước ra cho anh xem: “Anh vừa rời khỏi phòng em là bắt đầu khóc rồi.”
Thẩm Đình Châu chỉ liếc nhìn một cái liền giật lấy điện thoại của tôi.
Giọng anh cố kìm nén: “Em nhìn nhầm rồi, anh không có khóc.”
Trước đây sao tôi không nhận ra Thẩm Đình Châu lại cứng đầu như vậy.
Tôi dịu giọng dỗ dành: “Có khóc cũng không sao mà, em sẽ không cười anh đâu.
Em chỉ muốn nói là… chuyện em đòi ly hôn hồi nãy chỉ là do nóng giận thôi. Sau này em sẽ không nói bừa kiểu đó nữa.”
Thẩm Đình Châu nhíu mày: “Vậy nên… vì thấy anh khóc, em mới chạy đến an ủi à?”
Tôi gật đầu.
Trong mắt Thẩm Đình Châu vụt qua một tia thất vọng.
Tôi giải thích: “Vì em không muốn anh buồn nên mới đến xin lỗi.”
Cũng chính vì thấy anh rơi nước mắt, tôi mới nhận ra mình nói những lời rất tổn thương.
Thẩm Đình Châu như nín thở trong thoáng chốc: “Vì sao em lại không muốn anh buồn? Là vì…”
Anh nói đến đó thì dừng lại.
Tôi cau mày: “Em đâu có sở thích kỳ quái gì đâu mà muốn thấy người khác đau khổ?”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại…
Khoảnh khắc Thẩm Đình Châu rơi nước mắt, quả thật rất…
Gợi cảm.
Ánh mắt tôi dừng lại nơi đôi mắt hơi sưng đỏ của anh, rồi trượt xuống dưới…
Có lẽ vì sắp đi ngủ, hoặc cũng có thể do lúc nãy anh buồn quá mà quên mất,
nên hôm nay mấy chiếc cúc áo ngủ anh cài ít hơn thường ngày.
Sau khi bị tôi giày vò một lúc, áo anh hơi xộc xệch, để lộ vài đường cơ bụng.
Mặt tôi bắt đầu nóng ran.
Không dám nhìn thẳng Thẩm Đình Châu nữa.
Vội vàng hất mấy ý nghĩ linh tinh trong đầu ra, tôi nói: “Em về ngủ đây, tạm biệt.”
Ở thêm một chút nữa, tôi sợ mình không kiềm chế được mà làm chuyện gì đó mất mặt.
Trước khi rời giường, tôi chợt nhớ còn chuyện quan trọng nhất chưa kịp giải thích:
“À đúng rồi, chuyện con chó… anh…”
Tôi định nói anh hiểu lầm rồi.
Ai ngờ hai chữ “con chó” vừa thốt ra, Thẩm Đình Châu đã nằm xuống lại, kéo chăn quấn chặt người.
Tôi chọc chọc vào anh: “Thẩm Đình Châu?”
Anh nhắm mắt lại: “Anh buồn ngủ rồi.”
Tôi kéo chăn anh ra, định nói tiếp thì anh đã bất ngờ lật chăn lên, kéo tôi vào ôm chung:
“Ngủ đi.”
Anh đúng là từ trong xương tủy đã phản cảm với hai chữ “con chó”.
Tôi nằm gọn trong lòng anh, thử nhỏ giọng nói tiếp: “Con chó đó là chó thật. Loại biết sủa ấy.”
Thẩm Đình Châu nhắm nghiền mắt, làm bộ như đã ngủ.
Rõ ràng là chẳng định nghe tôi nói cho rõ ràng.
Thôi kệ, để mai giải thích tiếp vậy.
Thấy tôi không nói gì nữa, Thẩm Đình Châu ôm tôi càng chặt hơn.
Người anh ấy ấm áp vô cùng, tôi nhanh chóng thiếp đi trong lòng anh.
Nhưng đến nửa đêm, chân tôi lạnh toát.
Tôi theo phản xạ chui vào lòng anh để tìm hơi ấm.
Nhích qua nhích lại mấy lần mới nhận ra chỗ anh nằm… trống không.
Tôi mơ màng, mắt chưa mở nổi, gọi khẽ: “Thẩm Đình Châu?”
Vài giây sau, anh lại trở về nằm bên cạnh tôi.
Tôi vừa định ôm eo anh.
Thì tay đã bị anh nắm lấy, kéo lên đặt lên cổ.
Hình như anh đang đeo thứ gì đó.
Lạnh lạnh, giống như là kim loại.
Anh ghé sát môi vào tai tôi, giọng trầm khàn:
“Anh cũng có thể làm chó của em. Đừng tìm người khác, được không?”
Hơi thở anh phả bên tai tôi, vừa ấm vừa ngứa ngáy.
Tôi nhắm mắt lại, mặt vùi trong cơ ngực anh, lẩm bẩm đáp:
“Được…”