Khi nhìn thấy số dư trong thẻ ngân hàng chỉ còn lại ba con số, cả thế giới của tôi như sụp đổ.
Đó là số tiền ba tôi đã vất vả dành dụm suốt ba năm — đúng năm trăm ngàn tệ.
Khoản tiền ấy, ông chuẩn bị cho tôi đi du học.
Ngón tay tôi run rẩy, mở đi mở lại ứng dụng ngân hàng, hy vọng chỉ là sự cố hệ thống, hy vọng dãy số quen thuộc kia sẽ hiện lại.
Nhưng sự thật thì luôn tàn nhẫn.
Tôi lao vào phòng khách, giơ màn hình điện thoại về phía mẹ — lúc ấy đang xem TV:
“Tiền đâu? Tiền ba chuẩn bị cho con đi du học đâu rồi?”
Sắc mặt mẹ bỗng chốc trắng bệch, chiếc điều khiển trong tay “phịch” một tiếng rơi xuống đất.
“Tiền gì? Mẹ không biết con nói gì.”
Bà tránh ánh mắt tôi, giọng run rẩy.
“Mẹ, đừng giả vờ nữa! Con đã tra sao kê rồi, tiền chuyển từ điện thoại của mẹ!”
Tôi đưa điện thoại lên gần, màn hình hiển thị rõ ràng từng giao dịch.
Mẹ im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài:
“Tiểu Vũ, mẹ cũng hết cách rồi.”
“Hết cách gì? Đó là tiền du học của con!”