Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17.
Tôi ăn uống cho có lệ, lòng để tận .
Giữa chừng, tôi ra ngoài dặm lại son.
bước ra mấy bước, cánh tay bất ngờ bị kéo mạnh một cái.
Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị kéo góc khuất hành lang.
– Người đến đón em là ?
Lúc định thần lại, Thẩm Vọng Chu đã áp tôi tường.
Tôi nhếch môi: – Liên quan đến anh , bạn… học… cũ?
Ngay giây tiếp theo, cằm tôi bị siết chặt,một nụ như cơn sóng dữ dội ập đến, mạnh mẽ, hỗn loạn, gần như áp đảo tất cả.
Tôi đẩy anh ra, đấm ngực anh, nhưng lại bị anh giữ chặt tay, ép quá đầu.
– Anh là đồ khốn… Ưm… Buông ra!
Cuối cùng tôi đẩy anh ra.
Tôi lập tức giơ tay tát cho anh một cái.
Thẩm Vọng Chu đưa tay lau khóe môi, bật cười khẽ.
Một giây sau, anh lại giữ lấy sau gáy tôi, nụ lần này còn cuồng nhiệt hơn, như muốn cướp hết từng nhịp thở của tôi.
Tôi lại lần nữa đẩy anh ra, định tát thêm cái nữa thì—
Anh nghiêng đầu lại gần hơn: – Nào, đánh đây đi. Đánh mạnh .
– Đánh đến mức sang, rồi thấy hai đang nhau, không?
ngoài vang tiếng bước chân người qua đường.
Tôi nhân cơ hội thoát khỏi tay anh, chạy thẳng vệ sinh.
Trái tim còn đập loạn lồng ngực.
Thỏi son môi lem nhem giờ đã trôi sạch hoàn toàn.
– Đồ khốn.
Ba không gặp, kỹ thuật chẳng tiến bộ tẹo nào, còn tệ hơn xưa.
đây chỉ có tôi quấn lấy anh, đến lượt anh dám càn rỡ thế này.
18.
Quay lại bàn tiệc,
Thẩm Vọng Chu điềm nhiên như không có chuyện xảy ra, bắt tay uống rượu, trò chuyện vui vẻ với mọi người.
Chỉ có vệt đỏ nhạt gò má là bằng chứng duy nhất cho thấy… tất cả rồi không ảo giác.
Điện thoại reo . Là cuộc gọi từ Thần.
– Tớ đến rồi, cậu xuống đi nhé.
Thẩm Vọng Chu khựng tay một khi đang cầm ly rượu, ánh mắt liếc về tôi qua khóe mắt.
– Mọi người, mình đi nhé. Hẹn gặp lại dịp khác. – Tôi mỉm cười đứng dậy,
rồi cúi đầu, về Thẩm Vọng Chu, bình thản nói: – Tạm biệt, Tổng Thẩm.
thang máy, tôi thở hắt ra một hơi thật sâu. Tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
– Chào cậu, là Chu Nghiên không? Tôi là Thần.
Người đàn ông đứng cửa vẫy tay chào tôi. qua tầm gần ba mươi.
Trông có vẻ vạm vỡ, ngũ quan không xấu, nhưng hơi thấp.
Là người mà bố tôi chọn đối tượng liên .
Nhưng mà… kiểu người như anh không gu của tôi.
Trên , anh hỏi: – Mới về nước, cậu đã quen chưa?
– tạm.
– Muốn qua tôi ngồi chơi không?
Thấy tôi nhíu mày, anh vội chữa cháy: – À không, ý tôi là tôi có một cái sân thượng, tôi dựng quầy bar mini ở , muốn mời cậu qua uống vài ly. cậu có vẻ tâm trạng không tốt lắm…
– Không đi , để dịp khác nhé. Cậu đưa tôi về đi.
Anh có thất vọng: – Ừ, thôi.
Tôi nhắm mắt lại, nhưng đầu không ngừng tua lại những xảy ra.
19.
Vài phút sau—
Thần nói: – Kỳ lạ ghê, chiếc Maybach sau sao cứ bám theo tôi vậy nhỉ?
Tôi giật mình, về gương chiếu hậu.
Chiếc Maybach sau bám rất sát, ánh đèn đường lờ mờ, tôi thấy rõ bóng dáng người đàn ông ngồi – chính là Thẩm Vọng Chu.
Thần lập tức tăng tốc, quẹo liên tục vài ngã rẽ rồi đắc ý vuốt tóc:
– Nghĩ , mấy chơi đua không để cảnh ha…
Câu nói còn chưa dứt—
Chiếc Maybach bám sát sau đuôi, không rời nửa bước.
Thần bực đến mức nổi cơn điên lái ,
miệng lẩm bẩm chửi bậy không ngớt.
Tôi gọi cho Thẩm Vọng Chu.
Đầu dây kia bắt máy ngay tức khắc:
– Alo.
– Thẩm Vọng Chu, anh điên rồi à?
– Đúng, tôi điên rồi.
– Đừng theo tôi nữa.
– Không.
Thần liếc tôi: – vậy, cậu quen tên à?
Tôi không trả lời.
Chỉ nghe thấy kia điện thoại tiếng gió thổi vù vù, rồi là giọng trầm khàn, không cho phép phản bác của anh vang tai tôi:
– Chu Nghiên, bảo hắn cút.
20.
Cuối cùng, tôi xuống .
Thần hỏi:– Tên là ?
– Người yêu cũ.
– Chia tay rồi còn tới phiền, là ý ? – Anh định xuống .
Tôi ngăn lại:
– Anh đi đi. Tôi có việc riêng cần xử lý.
Không xa , đầu ngón tay người đàn ông ấy kẹp điếu thuốc, ánh đỏ nhấp nháy,
ánh mắt tối tăm khó đoán chằm chằm về tôi.
Khi tôi tiến lại gần, anh dụi tắt điếu thuốc, cúi đầu,
làn khói từ đôi môi mỏng theo gió đêm tan biến.
Tôi mang giày cao gót, định bước tới đầy khí thế,
cho anh một cái tát, để anh tỉnh ra .
Nhưng bước mạnh một bước, gót giày trẹo xuống.
Bàn tay có các đốt xương rõ ràng giữ lấy cánh tay tôi, giúp tôi không ngã.
– Tại anh đấy! – Tôi bực mình – Đôi giày này là tôi mới mua !
– Tôi đền. – Anh nói.
Giọng điệu ấy khiến tôi bất giác nhớ đến mấy căn phòng trọ,
khi tôi ném quần lót cho anh và anh thản nhiên đáp lại: “Tôi giặt.”
Cả khí thế tôi tích góp nãy giờ như quả bóng bị xì hơi: – Rốt cuộc anh muốn ?
Anh không nói không rằng, bế bổng tôi , nhét ghế phụ chiếc : – Về tôi.
– Tôi không đi! Tôi nói cho anh biết, anh là người có vợ rồi đấy! Dù anh có tôi, tôi không người thứ ba …
– Khoan đã, nói với em là tôi có vợ?
Tôi sững người vài giây: – Bọn họ. Nói anh kết bí mật rồi.
– Bọn họ nói xàm . Tôi mẹ nó còn độc thân.
– Anh chắc ?
– Nếu tôi nói dối thì bị trời đánh chưa?
Ba , anh lạnh lùng, khép mình, như không dính bụi trần.
Ba sau, anh giấu mọi cảm xúc thật sau vẻ ôn hòa điềm tĩnh,
thậm chí còn có ngang tàng, bất cần.
[Cho tôi chứng, ba nay nam chính như con quay, suốt ngày cắm đầu việc, đến mức tôi tưởng mình bỏ truyện luôn rồi.]
[Nữ phụ à, em đi nửa tháng thì nữ chính lấy cớ tới nam chính, chụp ảnh đăng mạng bảo dọn về ở. Tôi tưởng chuẩn bị xem cảnh sống chung rồi , ngờ nam chính chửi thẳng, rồi xoá luôn cả WeChat của cô , cạn lời.]
[Sau nữ chính theo đuổi thêm hai tháng nữa không , bỏ cuộc luôn. Thay bạn trai hai, ba lần rồi. khi nam chính ôm váy ngủ nữ phụ tặng mà thở dài mỗi đêm.]