Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi bắt chồng mình ôm cô hàng xóm mặt đỏ bừng bước ra từ phòng mẹ và .

“Vân Đình không có phải là nước ối đã vỡ hay không, anh chỉ kiểm tra thôi.”

Tôi định mở miệng chất vấn thì màn hình trước mặt lướt qua hàng loạt bình luận:

【Bác sĩ sản nam kiểm tra cho thai phụ thì có gì phải hỏi.】

【Nhìn biểu cảm của nữ phụ là rồi, định giấy đăng ký kết hôn ra lớn chuyện à?】

【Nữ phụ cứ mình mẩy đi, chờ xem nam chính hành hạ mẹ con cô ta thê thảm thế nào rồi về dỗ nữ chính.】

Tôi nuốt lại lời định , khóe mắt đỏ hoe.

“Chồng ơi, em hình như bị tắc sữa rồi, anh có thể kiểm tra em không?”

01

Lục Vân Đình bụng bầu vượt mặt, chen tôi ra khỏi người Phó Nam Tầm.

Cô ta nhún vai, đảo mắt một vòng.

“Tắc sữa thì tự đi viện đi, chẳng lẽ không bác sĩ Phó trực đêm về à?

cả chồng mình cũng không xót, nhỡ ảnh đột tử thì ?”

Phó Nam Tầm là bác sĩ sản khoa trẻ tuổi tài năng, bình thường bận tối mắt.

Sáng nay tan ca đêm, anh lại khăng khăng đòi đi trung tâm thương mại với tôi.

“Vợ yêu, anh thường ngày bận bịu không em , hôm nay cho anh bù lại một chút nhé.”

Đang đi dạo giữa chừng, anh ngáp liên tục.

Nhìn tôi áy náy:

“Vợ ngoan, anh đi mua ly cà phê, sẽ lại nhanh thôi.”

Nhưng đến khi tôi mua xong hết mọi thứ, lại chờ thêm cả tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy bóng dáng anh .

Tôi nghĩ anh bị gọi đi cấp cứu đột xuất.

Ngực căng tức quá chịu không nổi, tôi đành lủi thủi xách túi lớn túi nhỏ một mình vào phòng mẹ và để hút sữa.

Ai ngờ lại thấy cảnh tượng đó.

Tôi hít mũi, cắn môi cố không để nước mắt rơi xuống.

“Chị à, chị vậy là ? Em tất nhiên là xót chồng em rồi. Hôm nay vốn dĩ em còn không định để anh đi cùng cơ mà.”

【Cười chết mất, nữ phụ tưởng nam chính đi trung tâm thương mại là vì cô ta thật à?】

【Chỉ có nữ chính mới thật thương nam chính, bị chồng nghi ngờ ngoại tình là lập tức dời điểm hẹn sang phòng mẹ và . Ngoài cô ra còn ai chu đáo như vậy?】

【Không nên hỏi, kiểm tra mà nam chính rồi là nghĩa đen thật à?】

người trên kìa, trẻ con không thì đừng hỏi bừa.】

Tôi nhắm mắt lại, cố nuốt giận vào .

Cố không để đám bình luận kia ảnh hưởng đến cảm xúc.

Nước mắt rơi xuống theo khóe mắt.

“Nhưng mà lý tắc sữa với Nam Tầm thì cũng chỉ là việc tiện tay, cần vận động mạnh, cũng không đến nỗi đột tử nhỉ?”

【Trời đất, nữ phụ đang bóng gió gì vậy? Chồng mình không chịu ‘vận động’ với mình lại đi đá xéo nữ chính à.】

【Nữ phụ đừng tưởng ngực to vì đang cho con bú mà giữ nam chính. Nam chính bao người, chỉ có nữ chính là tình yêu đích thực.】

Gương mặt Phó Nam Tầm cứng đờ một lúc.

Rồi anh luống cuống tay lau nước mắt cho tôi.

“Không đến mức , anh sẽ nhanh chóng em lý.”

02

Phó Nam Tầm kéo tôi định bước vào phòng mẹ và .

Lục Vân Đình tựa người trước cửa, tay cản nút mở cửa tự động.

Cô ta hơi nhướng mày, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá tôi.

“Bác sĩ Phó cô là vì từ của người nghề y,

Chứ cô không thấy xấu hổ khi dùng tài nguyên công cộng để thỏa mãn ham muốn cá à?”

Tôi cụp mắt xuống, giọng nhỏ như bụi cát.

“Chị à, phòng mẹ và vốn dĩ là để cho các mẹ đang cho con bú sử dụng.

Em dùng một lát để lý tắc sữa, cũng không phải là ham muốn riêng tư ạ?”

Tôi khẽ nấc.

Nắm tay Phó Nam Tầm đặt lên trán mình.

“Chồng ơi, em thấy hơi đau đầu… anh sờ thử xem em có bị sốt không?”

Bàn tay Phó Nam Tầm chạm vào trán tôi đã lập tức rụt lại.

Sau đó anh tay lên trán mình.

nóng thế này?”

Anh hạ tay xuống, cau mày nhìn về phía Lục Vân Đình.

“Vân Đình, ơn tránh ra một chút. Vợ tôi có thể bị viêm tuyến sữa, cần .”

Lục Vân Đình khinh khỉnh đảo mắt.

Khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng.

“Ồ, đúng là vợ yêu thì luôn phiền phức.

Tôi mang thai cuối kỳ, ngày nào cũng đau xương mu mà có kêu ca gì ?

mới tắc sữa tí đã bảo viêm tuyến sữa rồi?”

Phó Nam Tầm đẩy cô ta sang một .

“Vợ tôi thật sự đang sốt. Viêm tuyến sữa nếu không lý kịp thời sẽ rất nghiêm trọng!”

Lục Vân Đình lảo đảo một .

Ôm bụng bầu, phải lùi lại mấy bước mới đứng vững .

Cô ta trợn mắt nhìn Phó Nam Tầm.

“Anh Phó, anh dám vì cô ta mà đẩy tôi ?”

Phó Nam Tầm hừ lạnh một tiếng.

“Nếu cô đã kiên quyết phòng mẹ và là tài nguyên công cộng,

vậy tôi Mịch Mịch về nhà lý trước cũng .”

Anh mặt lạnh, nắm tay tôi lưng bỏ đi.

Bình luận trên màn hình lập tức bùng nổ:

【Nam chính thật sự đẩy nữ chính luôn???】

【Không phải đang đọc truyện theo mô-típ theo đuổi vợ à? tự nhiên lại bảo vệ nữ phụ tâm cơ vậy?!】

【Nam chính tỉnh lại đi! Đây là thời điểm anh nên theo đuổi vợ, sống chết của nữ phụ liên quan gì tới anh chứ!】

【Lệch hướng rồi! Không phải kịch bản là nữ phụ bị viêm tuyến sữa rồi mất sữa, con gái bị dị ứng sữa công thức, ốm liên miên, nữ phụ kiệt sức,

rồi nam chính mới về theo đuổi nữ chính à?!】

Chân tôi mềm nhũn, ngã thẳng vào Phó Nam Tầm.

“Chồng ơi, em không còn sức để đi nữa rồi…”

Phó Nam Tầm bế tôi lên, bước nhanh về phía thang máy.

Sau lưng là tiếng Lục Vân Đình giậm chân giận dữ.

03

Lần đầu tiên tôi Lục Vân Đình là tại lễ cưới của mình.

Ở bàn tiếp khách, ai cũng vui vẻ và lịch sự.

“Cô dâu hôm nay thật sự rất xinh đẹp.”

Lúc Lục Vân Đình bước vào, đôi mắt to tròn chớp chớp, gương mặt đầy vẻ khó tin.

“Mọi người thật sự nghĩ vậy à?

Chẳng lẽ chỉ mình tôi thấy cô nhìn rất bình thường?”

Mặt tôi nóng ran, tay cầm quà tặng khách cứng đờ giữa không trung, vô cùng ngượng ngùng.

Các vị khách xung quanh cũng lặng im.

Ánh mắt dồn về phía cô ta.

Lục Vân Đình như nhận ra mình lỡ lời, vội tay che miệng.

“Ối, tôi quên mất, không nên thật ngày vui thế này.”

Cô ta cười toe toét.

Vươn tay lắc nhẹ cánh tay Phó Nam Tầm.

“Anh Phó, vợ anh không giận tôi vì thật chứ?”

Phó Nam Tầm nhìn đi chỗ khác, tai hơi ửng đỏ.

“Mịch Mịch không phải kiểu người nhỏ nhen .”

Giữa người họ, có một luồng không khí lạ lùng.

Khiến tôi cảm thấy bản thân như là người ngoài một lớp màn mỏng.

Tôi thu lại bàn tay còn đang lơ lửng, móng tay siết chặt vào bàn tay.

Cố gắng điều chỉnh cảm xúc, gượng cười một .

“Nam Tầm, cô là ai vậy?”

Phó Nam Tầm cúi đầu, tránh né ánh mắt tôi.

“Giới thiệu một chút, đây là vợ tôi – Tô Mịch.”

“Còn đây là của tôi – Lục Vân Đình.”

Tay tôi khẽ run lên không kìm .

Quan hệ bác sĩ – mà thân đến mức khoác vai nhau như vậy ?

“Mừng tân hôn, cháu gái yêu quý của cậu!”

Một giọng nam trầm ấm vang lên.

Phó Nam Tầm lập tức hất tay Lục Vân Đình đang đặt trên vai mình xuống.

Anh cúi người, tay phải ra bắt một cách cung kính.

Nụ cười nhã nhặn, lễ độ.

“Cảm ơn viện trưởng đã bớt thời gian quý báu đến dự lễ cưới của cháu.”

Các vị khách lập tức vây quanh chào hỏi.

Lục Vân Đình bị đẩy ra phía sau đám đông.

Cô ta lầm bầm một câu, nhưng lại đủ để tôi nghe thấy.

“Xì, có người đúng là số sướng, nhờ có cậu viện trưởng mà mới người giỏi như bác sĩ Phó.”

Sau này tôi mới , cô ta không chỉ là của Phó Nam Tầm,mà còn là hàng xóm tầng dưới nhà anh.

Cưới ba năm mà vẫn chưa có thai.

Thường xuyên chạy đến phòng khám của anh, quan hệ người thì… vô cùng “gần gũi”.

04

Về đến nhà, Phó Nam Tầm tôi lý chỗ tắc sữa.

Anh còn mua thuốc kháng sinh và hạ sốt, tận tay cốc nước đến miệng tôi.

“Vợ ơi, nhớ uống thuốc đúng giờ nhé, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”

Tôi mím môi, đầu sang một .

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi ra sau tai, cử chỉ dịu dàng.

“Anh em lo cho con, nhưng mấy loại thuốc này đều là thuốc loại A dành cho mẹ đang cho con bú, vẫn có thể cho con bú bình thường.”

Anh nhìn tôi uống xong thuốc, rồi cẩn thận đắp lại chăn cho tôi.

Điện thoại rung lên.

Anh cau mày, lật úp điện thoại lại.

lại mấy đứa thực tập sinh không chuyện gọi nhờ đây.”

Nhưng đầu dây kia không buông tha.

Tiếng rung điện thoại vang lên liên tục.

Bình luận lại xuất hiện:

【Nam chính mau ra vườn nhỏ dỗ nữ chính đi, nữ chính sắp vỡ vụn rồi.】

【Giải thích rõ ràng cho nữ chính đi, nữ phụ chỉ là trách nhiệm công việc thôi, nữ chính mềm như vậy nhất định sẽ tha thứ mà.】

Vườn nhỏ là một góc yên tĩnh khu dân cư.

Tôi ngập ngừng mở lời:

“Hay… anh cứ đến viện đi? Lỡ thật sự có việc gấp thì ?”

Phó Nam Tầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh hôn lên trán tôi một .

“Cảm ơn vợ đã cho anh. Anh lý xong sẽ về với em.”

Phó Nam Tầm là đối tượng xem mắt mà cậu tôi giới thiệu.

Hào quang nghề nghiệp bác sĩ khiến tôi có thiện cảm từ đầu.

Sau một thời gian tìm , cả đều thấy hợp nên tiến đến hôn .

Sau tuần trăng mật, tôi chậm kinh, thử que hiện vạch.

Đến viện xét nghiệm máu xác nhận.

tại phòng khám của Phó Nam Tầm, tôi lại Lục Vân Đình.

Cô ta cứ bám riết phòng, còn rướn cổ nhìn tờ kết quả xét nghiệm của tôi, giọng châm chọc:

“Chị thật chịu chơi ghê, bám riết bác sĩ Phó bao lần mới nhanh thế này đã dính bầu hả?”

Phó Nam Tầm liếc nhìn tờ giấy, gương mặt hiện rõ sự khó chịu.

“Lục Vân Đình, đây là chuyện riêng của vợ tôi, ơn ra ngoài.”

Sau khi mang thai, Phó Nam Tầm thường tôi đi dạo khu dân cư.

Thỉnh thoảng sẽ Lục Vân Đình, mắt cô ta đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

Phó Nam Tầm theo phản xạ sẽ giơ tay ra bảo vệ tôi.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, qua từng chút ở nhau sau khi cưới, Phó Nam Tầm đã dần nảy sinh tình cảm với tôi.

Thậm chí khi bắt người họ ở ngoài phòng mẹ và , tôi còn không thể phân biệt rõ liệu họ có thật sự đang “nội kiểm” hay không.

Giờ tôi mới rõ, Phó Nam Tầm và Lục Vân Đình chính là “nam nữ chính” những dòng bình luận kia.

Một người đã có chồng.

Một người đã có vợ.

Họ không chỉ nhằm vào tôi, mà còn muốn khiến cả con gái tôi chịu tội lây.

Tôi vì gì mà phải để họ toại nguyện?

Tùy chỉnh
Danh sách chương