Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3.

“Tớ nghi là anh ta bên có người khác rồi.”
Tôi vừa ôm Đại vừa trầm ngâm nói với cô bạn thân qua điện thoại.

Giọng cô ấy đầy khinh bỉ vang lên: “Yêu online lại còn yêu xa, cậu nhiều quá rồi. thoáng ra chút đi, tốt cho cả bốn người các cậu.”

Tôi giả vờ không nghe thấy mấy lời châm chọc của cô ấy, tiếp tục suy : “Lúc đó anh ta nói chưa xong… Có phải muốn nói là gia đình anh ấy không chấp nhận yêu online?
“Hay là nhà anh ấy theo kiểu truyền thống, nên muốn anh ta đi xem mắt? Với lại anh còn thích trẻ con nữa…”

Cô bạn thở dài: “Chị Tri Di à, chị nên ăn diện xinh đẹp rồi đi yêu một người đàn đời có chạm vào, có hôn được, “Chứ đừng ngày nào cũng lo được lo mất vì một thần ở cái điện thoại.”

Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tớ thấy ảnh anh ấy rồi mà…”

Cô bạn hét lên: “Ý cậu là mấy tấm hình cơ bụng photoshop y chang ảnh mạng ấy hả?!
“Ngay cả mặt còn không dám lộ, tớ cá là đời anh ta là một tên béo ục ịch gãi chân suốt ngày !”

Thấy tôi im lặng không đáp, cô ấy lại thở dài: “Không chỉ cậu , anh trai tớ dạo này cũng bị một bà chị ly hôn có con dụ cho mê tít,
“Ngày nào cũng ủ rũ tra mạng tìm cách làm sao để con riêng của người ta chấp nhận .
“Còn lén lút hối lộ tớ, mong tớ nói đỡ với ba hộ anh ấy.”

Tôi không nhịn được hỏi: “Không nào? Không phải cậu anh ấy đẹp trai lắm sao? đời chẳng có cô nào thích à?”

Tôi có cảm giác người ở đầu dây bên kia đang trợn mắt: “ nổi không? Cái người yêu online của anh tớ lại là mối tình đầu của ảnh.
“Thế mà vừa nối lại tình xưa, ảnh đã dính ngay một chị hơn tuổi !”

“Cũng giống cậu, ngày nào cũng lo được lo mất, tôi sáng dỗ anh tôi, tối lại phải dỗ cậu, mệt chết tôi rồi! “Các cậu nói xem! Yêu online mà không sợ bị lừa tiền lừa tình à?”

Tôi đầu ngẩn người.
Chẳng lẽ… bây giờ đàn đều thích kiểu đã trưởng thành, lập gia đình?
Tôi cúi đầu nhìn lại bản thân, cũng còn trẻ nữa, Bỗng thấy hơi buồn — chẳng lẽ là vì bình thường tôi tỏ ra quá trẻ con sao?

Nhìn ảnh đại diện mới mà bạn trai mạng đổi sang — là hai đứa bé đang chơi đùa, Một cảm giác bất an bỗng bao trùm lấy tôi.

Tôi lắc đầu, ngắt lời bạn thân đang lải nhải không ngừng: “Cậu vừa nói ? Anh trai cậuđang yêu một người trưởng thành à?”

“Trưởng thành? Gọi là ‘trưởng thành’ thì cũng hơi quá nhẹ rồi . “Hay là tớ giới thiệu anh tớ cho cậu quen thử, đổi không khí một chút tiện cứu lấy tên trai trẻ đang lầm đường lạc lối ấy?”

Haizz, đều là kẻ lưu lạc vì yêu online, lại còn là anh trai của bạn thân, Xem ra việc này sự không từ chối rồi. Tôi thở dài:
“Anh ấy có cơ bụng không?”

“…Có.”

“Nhúc nhích được không?”

“…Nhúc nhích được.”

“Mai gặp!”

4.

, tôi ngồi quán cà phê đợi bạn thân đến đón. Tôi nhìn dòng người bên , đăm chiêu ngợi.

Yêu đời tốt biết bao… Nhìn cặp đôi trước mặt kìa, đẹp đôi .
mặc đen dài, trông trưởng thành và dịu dàng.
Chàng trai mặc bộ đồ thao ôm dáng, đi phía ân cần xách túi cho cô.

Tôi chợt nhớ ra, bộ đồ đó chính là bộ tôi mua cho bạn trai online hồi tháng trước.
Anh nói sẽ mặc bộ này đến gặp mặt tôi lần đầu.
Kết quả là vừa xác định quan hệ xong, anh đã phải đi công tác sang tỉnh bên.

Tôi tưởng tượng, anh mặc bộ đồ này chắc chắn sẽ rất hợp và đẹp trai.
kia cũng có mắt thẩm mỹ chứ, Chọn đồ, kính râm, mũ cho bạn trai đều là cùng mẫu với những tôi chọn.

Tôi gật đầu khen thầm lòng, tiếp tục quan sát. Thậm chí… chiếc vòng trên anh ta cũng…

Khoan đã — cái vòng đó… chẳng phải là tôi đích thân làm cho bạn trai sao?!
Hàng độc quyền, chỉ có một cái duy nhất!

Tôi lập đập bàn đứng dậy, đeo khẩu trang đuổi theo, Giữ khoảng cách vừa đủ để nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Người mặc đen vừa vén tóc vừa trách yêu: “Lần không được đi công tác lâu nữa đó, không thì ra mua sắm chẳng biết tìm ai xách túi.”

Chàng trai trả lời một cách hờ hững: “Ai em cứ thích mang giày cao gót 15cm đi dạo cơ.”

bĩu môi, giơ đánh nhẹ anh một cái: “Hứ, chẳng phải để đẹp hơn sao? Em là hai đứa con rồi, “Nếu không chịu ăn diện thì người ta sắp gọi em là ‘cô’ mất rồi.
“À đúng rồi, cô bạn nhỏ hay chơi game với anh rồi? nay không bận đi tìm cô ấy à, rảnh đi với em sao?”

Chàng trai khẽ chỉnh lại vành mũ, liếc nhìn điện thoại: “…Cô ấy nay đi ăn với bạn thân, chắc lát nữa sẽ gọi lại. Với lại cũng lâu rồi anh không gặp mấy con em mà.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào điện thoại

nhắn cuối cùng của anh ta vẫn còn dừng ở câu: “ nay em định làm ?”
Tôi đã trả lời rằng tôi sẽ đi ăn với bạn thân.

Tốt lắm, giờ thì tôi hiểu tại sao anh ta hỏi lịch trình của tôi rồi. Hóa ra là để… sắp xếp lịch hẹn hò!
đúng là bậc thầy quản lý thời gian!

Tôi lặng lẽ bám theo hai người họ đến tận cửa một khách sạn, Ai ngờ lại đụng phải cô bạn thân đang vội vàng chạy đến.

“Cậu đi ? Gọi điện cũng không máy!”

“Đi… gian.”
Tôi nghiến răng, rít qua kẽ răng chữ một.

5.

khi nghe tôi kể xong, bạn thân nhíu mày nói: “Tớ đã cậu rồi mà, yêu qua mạng chẳng đáng .
“Cậu đến đúng lúc , lên tầng trên khuyên giúp anh tớ đi, “Anh ấy đến rồi, tớ phải xuống đón đã.”

Tôi vẫn đang đắm chìm cơn sốc vì phát hiện sự , Ngơ ngác bước lên tầng, kéo cửa phòng ra —Hửm? Sao kéo không được? Tôi kéo mạnh hơn, Ngay giây thì bị người lẫn cửa lôi tuột vào phòng, Chân không đứng vững, đâm thẳng vào một lồng ngực rắn chắc.

Tôi ôm mũi ngẩng đầu nhìn người trước mặt — Trời má ơi, đẹp trai quá đi mất.
Tôi cảm thấy mũi có dòng chất lỏng ấm ấm chảy xuống.

Anh ấy nhìn tôi, ngập ngừng đưa cho tôi một chiếc khăn : “Em… không sao chứ?”

“Tôi không…”,
Tôi vừa định lên tiếng thì đột nhiên phản ứng kịp —

Cái giọng này, dáng người này… chẳng phải chính là bạn trai online của tôi sao?!
Anh thay đồ nên tôi suýt nữa không nhận ra, Vừa tới cái tên cặn bã này, một chân đạp hai thuyền, Vừa thả thính tôi, vừa dụ dỗ bà chị có con, Cơn giận lập bốc lên ngùn ngụt.

Tôi giẫm thẳng gót cao lên giày da của anh ta, Giọng đầy châm chọc: “Ồ, đây chẳng phải ‘ngài bị khi chơi Yêu Cơ đi lén đẩy trụ’ sao? “Không phải nói đi công tác tỉnh bên à?”

Anh ta nhăn mặt vì đau, vừa định mở miệng, Thì nghe tôi nói , đôi mắt lập sáng rực lên:

“Em… là ‘Yêu Cơ chuyên đi lang thang’?”

“Là bà nội em đây!” — Tôi giật lấy chiếc khăn anh ta, Đồ thối tha! Cái khăn đó chính tôi tặng anh mà còn không nhớ sao!

Anh sực nhớ điều , đột nhiên lạnh nhạt nói: “ nay sao không ở nhà trông con?”

Tôi phản pháo: “Ở nhà trông con thì ảnh hưởng đến chuyện anh hẹn hò với người khác?”

Anh ta làm không nghe thấy, chỉ nhìn tôi rồi cau mày: “Em là rồi mà còn mặc ngắn kiểu này?”

Tôi che mũi, đảo mắt: “Chúc mừng nhé, anh thi đậu làm cảnh sát Thái Bình Dương à? Quản rộng thế?”

Anh bị tôi chặn họng, mặt tối sầm lại: “Em tôi muốn quản em chắc? Em dựa vào mà tưởng tôi sẽ chấp nhận một người đã ly hôn còn dắt theo hai đứa con?”

Tôi trừng mắt nhìn người đàn trước mặt, không nổi những vừa nghe thấy

tới người chị đen đã cùng anh ta đi dạo phố trước, tôi bỗng thấy thay chị ấy mà bất bình.
Chị ấy tổn thương tình yêu một lần, nhất định đã phải gom hết can đảm mới dám tưởng người đàn này, mà cuối cùng lại đặt nhầm niềm .

Anh ta chỉ muốn chơi đùa, chẳng hề có ý định chịu trách nhiệm với chị và cả đứa trẻ!

Tôi giận đẩy bạn trai online ra, ném lại một câu: “Tôi sự nhìn nhầm người rồi,” rồi chạy ra khỏi nhà hàng,

đúng lúc lại lỡ mất bạn thân đang đi thang máy lên.

Cô ấy nhìn người đàn đang ngồi chồm hổm dưới đất với vẻ mặt u sầu, tò mò hỏi:
“Anh ơi, sao anh lại ngồi đây một ? Bạn tớ vừa lên mà.”

Nghe , anh ta lập ngẩng đầu: “Em nói… cô mặc ngắn vừa rồi là bạn em?”

“Đúng rồi, sao thế? Anh nạt người ta à?”

Lúc này, người đen cũng ló đầu ra từ lưng bạn tôi, cười tít mắt: “Con trai à, dạy con từ nhỏ phải biết lễ độ với con , sao lại khiến người ta đến bỏ chạy ?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương