Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi là một người tẩy nhà nổi tiếng giới.
Bất cứ tiếp nhận nhà mo a, nhất định đến tôi đặt đơn.
Những nhà từng được tôi xử lý, vòng nửa năm chắc chắn được giá cao.
Tết Đoan Ngọ năm nay, tôi nhận được một hợp đồng lớn.
Chỉ cần xong, tôi trả hết nợ.
Lần này, cô ấy vẫn đưa tôi đến tận cửa mọi khi.
tôi thậm chí không dám bước xe.
“Tẩy nhà chỉ xử lý , đơn này tôi không nhận được đâu.
Chị người khác .
1
Lời tôi vừa nói khiến Tiểu Vương – cô môi giới – sững người.
Chúng tôi đã hợp tác hơn chục lần, là lần tiên tôi từ chối cô ấy.
“Chị à, chị xem thử đã.” – Cô ấy cố gắng thuyết phục tôi.
“Không xem.” – Tôi lắc , giọng dứt khoát, ngồi im lìm xe không nhúc nhích.
“Chị đừng mà, em chỉ quen đúng mỗi mình chị chuyên tẩy nhà.
Chị bắt em người khác, em bây giờ?” – Tiểu Vương gần sắp khóc đến nơi.
Tôi lạnh mặt, bảo cô ấy lên xe lái , tôi không nữa.
“Chị thấy mười ít quá à?”
“Hai mươi !
Em trả chị hai mươi , chỉ cần chị chịu ở lại một tháng.
Em bỏ tiền túi ra, thêm mười nữa.” – Tiểu Vương nghiến răng, rõ ràng là đánh cược tất cả rồi.
Nhà cô ấy không khá giả , việc lại rất chăm chỉ.
Trước khi quen tôi, cô ấy luôn bị đồng nghiệp bắt nạt, toàn bị giao những nhà có vấn đề, thậm chí là nhà .
Vừa sợ, vừa cố gắng, cô ấy vẫn cắn răng quay video rao .
Chính sự kiên trì đã khiến tôi cảm động, nên tôi mới chủ động nhắn tin cho cô ấy, nói cho cô ấy – trên đời này có người gọi là “tẩy nhà”.
Chỉ cần người tẩy nhà chịu ở lại nhà ba ngày, khôi phục, nhà cũng được giá.
Chúng tôi đã ăn với nhau hơn mười lần, tôi quá hiểu tính cách cô gái này rồi.
Sợ cô ấy cố chấp, lao vào tới cùng, tôi chỉ có thở dài, rồi nói thật với cô ấy:
“Không phải vì tiền.
nhà này vốn không phải , có bất cứ nghề tẩy nhà cũng không giúp được đâu.”
“Chị, em là nhà mà.
Là nhà mà cả gia đình bốn người chết cùng , sát đúng là hơi nặng…
chị không bỏ mặc em được.” – Cô ấy gần bật khóc, kéo lấy tay áo tôi nài nỉ.
Tôi thực sự không muốn xe, đành phải giải thích cặn kẽ:
“ là .”
“ bị quấy phá, gọi là nhà , thì tẩy nhà có chuyển thành .
là nơi ở của quỷ, vốn đã là chốn , là vật chí – thì lấy mà tẩy?”
Lời tôi nói khiến Tiểu Vương sững sờ, ngồi thụp ghế lái, ngẩn người hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại.
“Chuyện này chị em mình không can dự được.
là định rồi, không nổi đâu.” – Tôi nói một câu an ủi, rồi ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi cứ ngỡ đơn hàng lớn dịp Đoan Ngọ này giúp tôi xóa sạch nợ nần.
Ba ngày là xong, tôi tự do.
bây giờ, số tiền tôi không lấy.
Phải nghĩ cách khác thôi.
Nghĩ đến gần mười còn đang nợ, tôi lại đau búa bổ.
Xe lăn bánh chậm rãi.
Đúng tôi hạ quyết tâm vay tiền của sư huynh thì—
Một cú phanh gấp khiến tôi suýt bị hất khỏi ghế.
“Chị Diêm, em xin lỗi, xin lỗi chị!”
Tiểu Vương hốt hoảng xin lỗi tôi lia lịa.
Cô ấy vội vàng tháo dây an toàn rồi lao xe.
Hình cô ấy vừa tông phải người.
Chuyện lớn thế này, tôi cũng không ngồi yên, liền bước xe theo.
“Cậu ơi, sao tự dưng lại ra giữa đường!
Cậu không thấy xe to thế này à, sao không tránh?” – Tiểu Vương đầy bực tức, nghe cách xưng hô là tôi họ quen nhau.
Chỉ là người đàn ông kia toàn thân đen kịt, bước chân nhẹ bẫng, tiêu tán, mệnh cung tối mờ không ánh sáng.
không phải người sống bình thường.
Mà giống… quỷ phó.
Tôi lặng lẽ đứng .
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen, cổ áo dựng cao che gần nửa khuôn mặt.
Ánh mắt lạnh tanh, mờ đục nước giếng cũ.
Không có sinh .
Tiểu Vương vẫn đang lo lắng hỏi han, tôi chẳng nghe rõ cô ấy đang nói nữa.
Tôi chỉ chằm chằm vào gương mặt người kia.
Không có hồn.
Không có bóng.
Không có cả “mùi người”.
Thứ này… không phải người.
Là một quỷ phó – tay sai của quỷ chủ, chuyên trước dọn đường, trấn giữ , hoặc canh giữ vong hồn.
Tôi rùng mình.
này, hắn quay sang tôi.
Không nói , chỉ khẽ gật một cái.
Tôi không dám đáp lại.
Tim tôi đập loạn lồng ngực, mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng.
Tiểu Vương còn đang lải nhải, không nhận ra không đã hoàn toàn thay đổi.
“Chị Diêm, cậu ấy là họ hàng xa của em, lâu rồi không gặp.
Không sao đâu, tụi mình tiếp nhé.”
Tôi kéo tay cô ấy lại, nói nhỏ thì thầm:
“Không phải người.
Người … không phải người.”
Tiểu Vương sửng sốt.
Cô ấy quay lại “người đàn ông” kia, rồi lại tôi.
Một sau, môi cô ấy run rẩy hỏi:
“Chị… chắc chứ?”
Tôi không đáp.
Tôi chỉ quay , về nhà nãy — nơi mà tôi đã từ chối bước vào.
Giờ tôi đã hiểu vì sao.
Không phải vì tôi nhát gan.
Mà là vì… tôi ngửi thấy mùi tử từ cách cả chục mét.