Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Ba bắt tin tôi rồi sao?
Tôi cảm động rơi nước mắt, nhào vào lòng anh:
“Ba ơi!”
Tim anh đập nhanh, càng lúc càng loạn nhịp.
sự là như …
sự là con gái của cô ấy…
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã không thể dập tắt, cứ quanh quẩn mãi trong .
Bàn tay anh run nhẹ, dường như lưỡng lự ôm tôi.
Ngay lúc đó, một giọng đàn ông trêu chọc vang lên:
“Chủ tịch Phó, bỏ mặc cái đống lộn xộn ở tập đoàn Phó thị để chạy đi dụ dỗ con gái tôi à?”
Sắc mặt cô hàng xóm lập cứng đờ.
Tôi xoay lại nhìn—Toàn thân tôi khẽ run lên.
Là ba Cố.
Cố Trì đứng trong sân, đưa tay về phía tôi, giọng không cho phép cãi lại: “Tranh Tranh, lại đây.”
Tôi do dự một chút, rồi trốn ra sau lưng Phó Kỳ Ngôn, thò ra nhìn ông.
Phó Kỳ Ngôn bình thản nói:“Cố tổng hiểu lầm rồi, tôi Tranh Tranh là để nhận lại con gái mình.”
Cố Trì như vừa nghe được chuyện buồn cười lắm: “Con gái của anh sao?”
Phó Kỳ Ngôn nhìn ông ta, không nói gì thêm.
Cố Trì sầm mặt lại, lặp lại lần nữa: “Tranh Tranh, lại đây với ba.”
Tôi ôm chặt Phó Kỳ Ngôn, hét lên: “Con không đi đâu hết! Con ở với ba cơ!”
Mặt Cố Trì lập đen kịt: “Con nói bậy gì ? Ba mới là ba của con!”
“Không phải! Mẹ từng nói, mẹ tuyệt đối không bao giờ sinh con cho đàn ông tệ bạc!”
Cô hàng xóm xinh đẹp bên cạnh đột nhiên trở bận rộn. Cô ấy vừa lau bụi ghế, vừa bày lại đĩa cà chua, ánh mắt lảng tránh, giả vờ không nghe thấy bom drama .
Mặt Cố Trì lúc xanh lúc trắng, ông ta bước nhanh vào nhà, định kéo tôi lại:
“Có phải mẹ con dạy con nói như thế không hả?”
Phó Kỳ Ngôn lập chắn trước mặt tôi, không cho Cố Trì chạm vào:
“Tôi đã gửi mẫu tóc của tôi Tranh Tranh đi xét nghiệm. Sáu tiếng nữa có kết , anh cứ đợi đi.”
“Tôi đợi cái gì?” Cố Trì cố giấu cơn giận, giọng đầy mỉa mai: “Phó Kỳ Ngôn, rốt cuộc anh ảo tưởng điều gì ?
thành phố A đều Hứa Tri Ninh mê tôi mức nào, sao cô ta có thể sinh con cho anh chứ?”
“Con chính là con của ba mẹ!” Tôi chắn trước mặt ba, không cho ông ta tiếp tục bắt nạt ba tôi: “Chính mẹ đã nói với con như ! Trong lòng mẹ chỉ có một mình ba thôi!”
“Hừ.” Cố Trì nhìn tôi chằm chằm lâu, mức bật cười: “Đây là chiêu mới của cô ta à?”
“Chiêu gì cơ?” Tôi ngơ ngác hỏi.
“Giả chết, rồi lại lôi con ra để chọc tôi, ép tôi phải đi cô ta.” Ánh mắt ông ta đỏ ngầu, nhìn quanh như : “Mẹ con đâu? Cô ta trốn ở đâu nhìn tôi bị trò cười đúng không?”
Cô hàng xóm đứng một bên đã hóa đá.
Tôi cảm thấy ba Cố hình như phát điên rồi.
“Mẹ con… đã chết rồi.” Tôi khẽ nói.
“ sao?” Cố Trì chẳng tin chút nào: “ chết thì tại sao cảnh sát lục tung thành phố A mà vẫn không thấy thi thể?”
Mẹ bị hệ thống xoá sổ, giờ vẫn không được xác.
Cố Trì cứ tưởng mẹ lại giận dỗi, vì màn cầu hôn rầm rộ ông ta dành cho Hứa Yên Yên, vì ông ta đã bỏ mẹ để chọn cô ta.
Ông nghĩ mẹ dùng chiêu để phá hỏng hôn lễ của họ.
Nhưng suốt ba tháng trời, tin cưới hỏi của ông Hứa Yên Yên lan khắp mọi nơi, còn mẹ… vẫn không xuất hiện.
6
Phó Kỳ Ngôn bỗng bật cười.
Nụ cười lạnh, mang theo vẻ khinh miệt sâu sắc.
“Trước khi có kết , tôi không giao Tranh Tranh cho anh.” Anh nói dửng dưng. “ Cố tổng không rời đi, tôi chỉ còn cách nhờ tiễn khách.”
Cố Trì chặt tay tôi: “Đây là con gái tôi, tôi nhất định phải đưa con về.”
Hai đối , bầu không khí căng như dây đàn.
Cô hàng xóm vội đứng ra hòa giải:
“Hai anh đừng nóng, chuyện liên quan Tranh Tranh mà, chúng ta hỏi ý kiến trước.
Bây giờ rõ ràng là Tranh Tranh chỉ nhận anh Phó là ba thôi… chi bằng chờ kết xét nghiệm xong, để được mình thực sự là con của ai.
không thì dù anh Cố có đưa về, cũng cách trốn ra ngoài thôi.”
Một lời phân tích chân tình của cô khiến Cố Trì trầm mặc nhìn tôi lâu, khẽ cười lạnh:
“ cũng tốt, để ai đó sớm hết hy vọng.”
Tôi len lén tay ba.
Phó Kỳ Ngôn hơi ngẩn ra, rồi nhẹ nhàng xoa tôi.
Cố Trì kéo ghế ngồi :
“Trước khi có kết , tôi ở lại đây chờ Tranh Tranh.”
Nụ cười trên mặt cô hàng xóm cứng lại: “Ờ… cứ ngồi chờ thế … thì có hơi ngượng đấy.”
Cô hàng xóm xoa tôi, ngồi xổm hỏi: “Tranh Tranh có chỗ nào đi không? Hôm nay hiếm khi có dịp, để… ờ… mọi đều đi chơi với con.”
Tôi chặt tay ba, hưng phấn nói: “Con đi Disney!”
thế là một cảnh tượng ba dắt trẻ đi chơi kỳ lạ đã diễn ra.
Một tay tôi tay ba, một tay tay cô hàng xóm xinh đẹp.
Cố Trì mặt đen như đít nồi, cau có đi đằng sau.
Vào khu Mickey, tôi chạy một vòng quét sạch gian hàng, xách đầy túi lớn túi nhỏ bước ra.
Ba định ra thanh toán thì bị Cố Trì giành mất.
Ánh mắt ông ta lộ ra chút đắc ý, vô thức tay tôi.
Tôi liền đưa hết đống túi trên tay ba cho ông ta:
“ Cố ơi, phiền cầm giúp con với ạ.”
Mặt Cố Trì tối sầm lại: “Con gọi là gì cơ?”
“ Cố đã ly hôn với mẹ rồi con không thể gọi là ba được nữa.” Tôi tay ba chặt. “Với lại con còn gọi là ba, ba buồn đấy.”
“Ba với mẹ con…” Cố Trì nhíu mày, nhưng cuối không nói tiếp.
Chơi mệt rồi, nhóm ghé vào một tiệm KFC ăn trưa.
Vì tôi nài nỉ dữ quá, ba mua cho tôi một ly kem dâu.
Tôi ăn mấy muỗng là hết, ba khăn giấy lau miệng cho tôi thuần thục.
Cố Trì nhìn thấy thì mặt tối sầm lại.
Ông ta cũng bắt chước ba, gắp salad rau trộn đút cho tôi.
Tôi quay mặt đi, không chịu ăn.
Phó Kỳ Ngôn lạnh lùng lên tiếng: “Tranh Tranh bị dị ứng cà chua. ba con bao nhiêu năm, ngay điều đó mà cũng không à?”
Cô hàng xóm vội vàng đỡ lời, lúng túng cầm hộp salad: “Là em gọi món đấy ạ.”
Cố Trì sững .
Ông ta nhìn chằm chằm vào mấy cà chua nhỏ trong đĩa salad, nghẹn lời không nói nổi một câu.
Tôi mấy đứa trẻ khác vào khu vui chơi thiếu nhi.
Từ xa, tôi nhìn thấy ba Cố Trì nói gì đó với nhau, sắc mặt ba dần trầm .
Tôi trượt từ cầu trượt , gắng sức chạy về phía họ bằng đôi chân nhỏ của mình.
Phó Kỳ Ngôn Cố Trì đều đồng thời ngồi xổm , giang tay định đỡ tôi.
Tôi lập bẻ hướng, nhào vào lòng ba.
Sắc mặt Cố Trì đen kịt, lần lượt ông ta lúng túng không nói lời.
“Ba ơi, Cố vừa nói gì với ba thế ạ?”
Ánh mắt Phó Kỳ Ngôn thoáng trầm , anh xoa tôi, không nói gì.
Cố Trì khẽ nhếch môi, như vô tình vuốt tay lên khuy áo: “Tranh Tranh còn nhớ không? Hồi sinh nhật mẹ con, mẹ tặng cho ba một chiếc khuy áo, trên đó khắc hình chim én quay về tổ. Con có ý nghĩa của nó không?”
“Chim én về tổ tượng trưng cho sự trở về bình yên của gia đình.
Đó là ước nguyện duy nhất của mẹ con.”
Phải rồi, đó sự là tâm nguyện cuối của mẹ.
Đó là cách mẹ ngầm nói cho ba Cố — mẹ sắp rời đi rồi.
Mẹ quay về thế giới của mình, trở lại Hứa Diểu.