Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta trừng mắt: “Ngươi nói xem, ta có thành công không!”
Giang Hành Dã ngậm cọng cỏ đuôi chó, lười biếng nói: “Nhất định thành công, trên đời này chưa từng thấy nam nhân nào không thích Khương Thiền Y ngươi cả.”
Ta nghe ngóng được hắn ở Tĩnh Thủy Viên, người ta gọi là Thôi Tam công tử, đến Giang Nam dưỡng bệnh.
Giang Nam nhiều mưa, Thôi Tam thân thể không tốt, nên không thường xuyên ra ngoài.
Ta không nhịn được, lẻn đến Tĩnh Thủy Viên thăm hắn.
Ám vệ nhà hắn tuy công phu cao, nhưng không bằng khinh công của ta.
Mỗi lần ta đều sẽ ném cho Thôi Tam một cành hoa sen, hoặc là một gói hạt sen, rồi quay đầu bỏ chạy.
Chỉ là ta mỗi ngày đều rất bận, giờ giấc đến Tĩnh Thủy Viên không cố định. Có lúc Thôi Tam đang dùng bữa sáng, có lúc hắn đã nghỉ ngơi rồi.
Cứ như vậy liên tục đi hai tháng, Giang Hành Dã trúng độc phát bệnh, ta không dám rời khỏi hắn, chậm trễ nửa tháng.
Đợi đến khi ta đến Tĩnh Thủy Viên lần nữa, ta phát hiện ám vệ bên cạnh Thôi Tam đã rút đi.
Hắn ngồi bên một gốc hải đường rủ tơ đánh đàn.
Ta nằm trên tường nhìn hắn, thầm nghĩ, thật đẹp trai quá, chiếc áo bào màu trắng trăng này thật hợp với hắn.
Nghe một lúc, ta định quay về.
Thôi Tam ngẩng đầu nhìn ta, hắn nhàn nhạt hỏi ta: “Nửa tháng nay đi đâu vậy?”
Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với ta, ta nghe mà mặt nóng bừng.
Ta nhảy xuống tường, đứng trước mặt hắn, ngại ngùng nói: “Ca ca ta bệnh nặng, ta phải trông nom hắn.”
Thôi Tam từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, ánh mắt lạnh lùng hỏi ta: “Đây là ngươi viết?”
Ta liếc mắt nhìn, chính là bức thư ta để lại nửa tháng trước. Trên thư viết một vài điều ta thấy và nghe được trong những năm qua đi đây đi đó.
“Là ta viết, ngươi cả ngày đóng cửa không ra ngoài, ta viết để ngươi đọc giải khuây.” Ta liếc nhìn thần sắc của hắn, an ủi hắn: “Ta không biết ngươi đã gặp phải chuyện gì, nhưng luôn trông ủ dột buồn rầu. Chỉ là cuộc đời này, tuổi xuân chóng vánh, giữa sinh tử, chẳng qua chỉ là khoảnh khắc, mong ngươi trân trọng hiện tại, đừng để bị vướng bận lòng.”
Thôi Tam vuốt ve kỹ lưỡng mấy trang thư đó, bỗng hỏi ta: “Trong đó ngươi viết, Dự Châu đại hạn, dân chúng lầm than, đổi con cho nhau mà ăn. Chuyện này có phải là bịa đặt không? Theo ta biết, gần mười năm nay, dân sinh Dự Châu tuy không được tốt lắm, nhưng cũng sẽ không xảy ra chuyện thảm khốc như vậy.”
Hắn lại tưởng ta viết để lừa hắn.
Ta lo lắng: “Đương nhiên không phải bịa đặt rồi! Đó là chuyện của mười ba năm trước rồi, đầu tiên là hạn hán, sau đó là châu chấu, ruộng đồng không trồng được gì cả, ngay cả vỏ cây cũng bị người ta bóc đi ăn. Mọi người đói quá, thậm chí còn bốc đất nhét vào miệng. Hai ca ca của ta đói đến mức cắn mút ngón tay, nửa đêm cha ta trói ta lại, muốn đem ta đi đổi với trẻ con ở làng bên cạnh để ăn.”
Thôi Tam nghe xong, nửa ngày không nói gì.
“Ngươi không tin thì thôi.” Ta mất hết hứng thú muốn đi.
Thôi Triệu gọi ta lại: “Không phải không tin, ta chỉ đang nghĩ, mười ba năm trước, ta đang làm gì.”
Ta tò mò hỏi: “Ngươi đang làm gì? Chỗ các ngươi có gặp tai ương không? Nghe nói ngươi xuất thân cao quý, chắc là chưa từng chịu đói, một ngày có thể ăn ba bữa cơm, còn được ăn cơm trắng nữa chứ.”
Biểu cảm của Thôi Tam khó tả, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Tạm được.”
Từ ngày đó, ta liền thân thiết với Thôi Tam.
Ta hẹn hắn du thuyền, hẹn hắn ngắm hoa, hắn lần nào cũng đồng ý.
Có một ngày chúng ta đi leo núi, gặp trời mưa lớn, trốn trong đình mát. Cái đình đó tan hoang lắm, chỗ nào cũng dột. Chúng ta chỉ có thể xích lại gần nhau.
Thôi Tam rất tự nhiên nắm lấy tay ta.
Sau đó nổi gió, hắn quấn ta vào áo choàng của hắn.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn thật sự rất đẹp trai rồi, làn da trắng lạnh, đôi môi mỏng mà mượt.
Thôi Tam cúi đầu nhìn ta, đôi mắt mang theo một chút cười.
Hắn hỏi ta: “Ngày nào cũng nhìn, cũng không thấy chán à.”
Ta nhỏ giọng hỏi hắn: “Ta có thể hôn ngươi không?”
Khi chúng ta xuống núi, ta liếc mắt nhìn khóe môi bị ta cắn rách của hắn.
Ầy, ta cũng không cố ý mà.
Ta bị hắn hôn đến mức thở không ra hơi, hắn lại không chịu buông ta ra, ta gấp quá, chỉ có thể cắn hắn.
“Chỗ này hoàng hôn rất đẹp, ngày mai chúng ta đến xem thế nào?” Thôi Tam hẹn ta.
Ta lắc đầu, trong lòng tính toán một chút: “Mấy ngày nay ta sẽ không ra ngoài được.”
Thôi Tam hỏi ta: “Ca ca ngươi lại bệnh rồi sao? Có cần ta giúp gì không?”
“Bệnh của Giang Hành Dã ấy, khó nói lắm.” Ta khá là phiền muộn.
Thôi Tam nắm lấy ngón tay ta hơi siết chặt, hắn vô cùng tự nhiên hỏi ta: “Ngươi tên Khương Thiền Y, hắn sao lại họ Giang?”
Ta tùy tiện nói: “Chúng ta đâu phải do cùng một cha mẹ sinh ra, đương nhiên không cùng họ. Thôi thôi rồi, ta phải đi đây. Về muộn rồi, Giang Hành Dã lại lo lắng.”
Giang Hành Dã năm ngày tiếp theo đều phải ngâm mình trong nước thuốc, ta không rảnh đi gặp Thôi Tam.
Chỉ là ta không ngờ, hắn lại tìm đến tận nhà.
Ngày đó nắng rất đẹp, Giang Hành Dã đang ngâm thuốc trong sân.
Hắn vá quần áo cho ta, chê bai nói: “Khương Thiền Y, ngươi là khỉ đấy à! Cái váy này lại có thể rách nát thành ra như thế này.”
“Còn không phải là tại ta phải lên núi hái thuốc cho ngươi à!” Ta cắn phải một nửa quả lê thực sự quá chua, tùy tiện đút cho Giang Hành Dã ăn.
Ta quay đầu thì thấy Thôi Tam, hắn xách lễ đứng ở cửa.
Ta ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Sao ngươi lại đến đây?”
Thôi Tam đi vào, nhàn nhạt cười nói: “Đằng nào cũng nhàn rỗi, từng nghe ngươi nhắc đến chỗ ở, liền đến xem ca ca của ngươi thế nào rồi.”
Bản dịch được đăng trên kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết