Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bờ hồ.
Vẫn là bờ hồ.
Kẹo.
Vẫn là vị nho.
Lúc đó, tôi cứu một cậu bé mập mạp từ dưới hồ lên. Cậu run lẩy bẩy, được người ta bế đi. Chỉ còn lại tôi cũng đang run rẩy, đứng lại bên bờ hồ, không biết nên đi đâu, về đâu.
Chính lúc ấy, tôi nhìn thấy một bóng dáng bé nhỏ khác, cũng ở bên hồ.
Mãi đến khi nhìn thấy cậu ấy, tôi mới hiểu được thế nào là câu thành ngữ trong sách… “gầy trơ xương” nghĩa là gì.
Nói đơn giản hơn một chút: cậu ấy gầy đến mức như một cái xác khô, khoác lên người một lớp da người mỏng tang.
Cậu ấy dường như nhận ra tôi đang nhìn.
Từng chữ từng chữ hỏi tôi: “Vừa nãy… là cậu cứu cậu tôi sao?”
Tôi gật đầu.
Cậu ấy nhìn về phía mặt hồ, giọng mơ hồ mà đờ đẫn: “Tôi thấy cậu ta rơi xuống… nhưng tôi không kêu ai cả.”
“Vì tôi nhìn thấy được những dòng chữ đó. Tôi biết… cậu ta sẽ không chết.”
Những… chữ gì?
Tôi còn chưa hiểu cậu ấy đang nói gì. Cậu ấy lại hỏi tiếp: “Nếu là tôi nhảy xuống… cậu có cứu không?”
…Cái gì cơ? Cậu có bị gì không đấy?! Hôm nay rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện nữa vậy trời!
Tôi định hét lên gọi người. Nhưng rồi tôi nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay gầy guộc ấy.
Một vết. Lại một vết.
Tôi nghẹn họng. Không thể thốt ra lời.
Cuối cùng, tôi chỉ khẽ gật đầu, nói với cậu ấy: “Nếu cậu không cố ý nhảy xuống… tôi sẽ cứu cậu.”
Toàn thân tôi ướt sũng.
Tôi lục túi áo, lấy ra hai viên kẹo.
“Chúng ta ăn kẹo đi. Đừng nhảy nữa. Dưới nước… lạnh lắm, lạnh lắm…”
Sau đó, người nhà họ Hạo tới đón tôi đi. Còn cậu ấy… tay vẫn nắm chặt hai viên kẹo. Gương mặt rõ ràng buồn bã, ảm đạm đến đáng thương, nhưng lại nở một nụ cười với tôi.
18.
Tư tưởng quay về thực tại.
Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước. Sấm sét đinh tai, chớp sáng lóe lên kèm theo đạn chữ tràn màn hình:
[Có thể nói thẳng không? Nam phụ… thật sự rất đáng thương. Chỉ vì một viên kẹo tình cờ lúc nhỏ, mà sống sót được đến bây giờ.]
[Chỉ vì tiểu thuyết cần một người để hắc hóa, làm nền cho nam chính tỏa sáng. Tất cả đau khổ của Hạo Đình, đều là cái giá để nam chính rực rỡ.]
[Cậu ấy hội tụ đủ mọi điều kiện để hắc hóa rồi. Thật đấy, không hắc hóa mới lạ!]
[Giờ bệnh của nam chính đã khỏi, thiên long nhân quay về, còn Hạo Đình vẫn đang quỳ trong mưa ở tổ trạch nhà họ Hạo!]
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa lớn thế này… Hạo Đình có bị ngốc không đấy? Mưa xuống thì phải biết chạy vào nhà chứ?
Tôi vừa mở cửa, đã thấy bác tài xế đứng sẵn ở đó.
Ông hỏi: “Cô muốn đi tìm Hạo Đình sao?”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Lần này… dù cậu ấy có cố ý nhảy xuống hồ, tôi cũng sẽ cứu.
…
Xe dừng trước tổ trạch nhà họ Hạo.
Một tiếng sét rạch ngang bầu trời, khiến người ta rùng mình.
Tôi gõ cửa.
Người mở cửa là một ông quản gia xa lạ. Sau khi biết tôi là ai, Hạo lão gia và một người đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú nhưng mang theo vẻ lạnh lùng, bước ra trước mặt tôi.
Hạo lão gia mỉm cười hiền hòa: “Cuối cùng con cũng đến. Đây là Hạo Nhiên.”
Tôi “ồ” một tiếng, chẳng buồn để tâm, chỉ ngó vào bên trong.
“Hạo Đình có ở đây không? Tôi tới tìm cậu ấy.”
Hạo Nhiên hơi nhướng mi, như chợt hiểu ra gì đó, liền chất vấn: “Cô muốn… hối hôn?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Thì ra đây chính là nam chính. Chẳng trách khí thế bức người như vậy.
Tôi cười khẩy: “Sớm biết cứu anh xong phải liên hôn với anh… tôi đã không cứu.”
Ánh mắt chạm nhau, tôi thấy rõ sự kinh hoàng không kịp che giấu trong mắt Hạo Nhiên.
Rồi đùng!
Một tia sét đánh thẳng xuống đất.
Hạo lão gia lẩm bẩm: “Trời sắp đổi rồi…”
Hạo Nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng sắc lạnh: “Không thể nào! Cô phải liên hôn với tôi!”
Cổ tay tôi đau nhói, tôi bật kêu một tiếng.
Đạn chữ tiếp tục trượt qua trước mắt:
[Hạo Nhiên biết, nếu các nhân vật phụ không đi đúng kịch bản, khí vận của nhóm nam chính sẽ sụp đổ.]
[Anh ta đang sợ.]
[Nam chính… cũng biết sợ!]
[Các người nhìn đi! Thời tiết cực đoan này, chính là dấu hiệu khí vận của nam chính bắt đầu bất ổn!]
19.
Hạo Nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, định kéo tôi đi. Tôi bám lấy khung cửa, giãy giụa, gào toáng lên.
Sớm biết vậy, tôi đã kéo theo nhiều người hơn. Nhưng anh ta là nam chính. Ai dám chống lại anh ta?
Bất chợt, cơn đau nơi cổ tay biến mất.
Bác tài xế một tay gạt Hạo Nhiên ra, chắn trước người tôi, nói: “Tống tiểu thư, cô đi tìm cậu ấy đi.”
Hạo Nhiên nheo mắt, tức giận: “Ông dám?! Ông chỉ là một tài xế thôi!”
Ông cau mày, ánh mắt phức tạp, trầm giọng nói:
“Đúng. Tôi là một NPC.”
“Nhưng thế giới này… không nên chỉ xoay quanh một mình cậu!”
Tôi nhân cơ hội vùng khỏi tay Hạo Nhiên, lao vào trong sân.
Hạo Đình… vẫn đang quỳ ở đó.
Rõ ràng chỉ cách cổng vài bước, nhưng cậu không quay đầu lại, không hề nhúc nhích.
Một luồng sợ hãi mảnh nhỏ nhưng dày đặc, tràn lên n.g.ự.c tôi. Tôi loạng choạng chạy tới, ôm chầm lấy cậu.
Cơ thể cậu… lạnh đến thấu tim. Trên nền gạch, nước mưa hòa cùng m.á.u nhạt màu loang lổ. Ánh chớp rạch ngang trời, tôi nhìn thấy gương mặt cậu tái nhợt, đôi hàng mi run run vì lạnh.
Cậu vẫn cứ thế… quỳ im lặng.
Không nói. Không nhìn. Không động đậy.
Tôi run rẩy đỡ cậu đứng lên, ôm chặt không buông: “Hạo Đình… tôi đến cứu anh đây.”
20.
Cơn mưa tầm tã xóa nhòa mọi nực cười của nhân gian. Những dòng bình luận cũng dần trở nên mờ đi.
Chú tài xế vừa lái xe, vừa chậm rãi nói: “Cậu ấy thường xuyên bị trừng phạt như thế. Người nhà họ Hạo nói, chỉ cần cậu ấy dám phản kháng, thì phải để cho m.á.u Hạo trong người cậu ấy chảy sạch.”
“Phản kháng một lần, sẽ bị rút m.á.u một lần.”
Tôi bất chợt nhớ tới những vết sẹo nhạt nhòa trên cánh tay anh.
Trái tim đau thắt lại.
Tôi còn muốn hỏi thêm gì đó.
Hạo Đình khẽ mở mắt, ho khan một tiếng.
Anh dường như muốn nhấc cánh tay đang tựa trên người tôi, nhưng lại kéo động kinh mạch, khiến vết thương rỉ m.á.u lần nữa.
“Không phải…” Giọng anh khàn đục, như thể bị sỏi đá nghiền qua.
Anh lại khép mắt.
“Lần này không phải. Lần này là tôi đã biến tập đoàn Hạo thị thành một vỏ rỗng. Trước khi trời sáng, tôi không thể để bọn họ phát hiện.” Anh dừng lại một thoáng: “Bị rút máu… chỉ để khiến bọn họ lơi lỏng cảnh giác.”
“Đừng thương hại anh, Tống Vãn.” Âm thanh của anh càng lúc càng nhỏ, như đang nói mớ trong cơn mê.
Anh vẫn cố chấp không chịu mở miệng nói tiếp.
“…Yêu tôi đi, Tống Vãn.”
Nếu không có tình yêu nâng đỡ, thì những năm qua, Hạo Đình đã sống khổ sở biết bao.
Anh không cho tôi thương hại anh.
Anh chỉ muốn tôi yêu anh.
Chiếc xe lao ra khỏi cơn giông bão, đúng lúc ánh sáng ban mai bừng lên. Bình luận trên màn hình dần mờ đi, rồi hoàn toàn biến mất.
Tình yêu vào khoảnh khắc bình minh ấy cuồn cuộn tràn ra, tựa lũ lớn vỡ bờ, nhấn chìm tất thảy.
Hạo Đình tỉnh lại. Khi thấy tôi, anh chớp mắt liên hồi, như thể sợ tôi sẽ bỗng dưng biến mất.
Để trừng phạt anh, tôi đặt mua một đống đạo cụ nhỏ trên mạng, quyết tâm khiến anh khắc ghi bài học.
Biết mình đuối lý, mặc cho tôi giày vò thế nào, anh cũng chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Cuối cùng, tôi và anh nằm cạnh nhau, thở dốc mệt nhoài.
Anh lại được đằng chân lân đằng đầu, khẽ hỏi: “Lần này… không có dỗ dành sau đó sao?”
Tôi nhét vào miệng anh một viên kẹo ngọt.
Một khắc sau, hương nho từ anh lan khắp cơ thể tôi.
…
Thế giới này chất chứa quá nhiều đau thương và dối trá.
Không bao giờ cho ta sự thật.
Nhưng, vẫn còn một người, dành cho ta tình yêu sâu nặng.
Khi mọi sự đều hoang đường, chỉ có tình yêu mới là cứu rỗi.
(Hết)