Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn lấy sinh mệnh của ta làm bậc thang tiến thân, lại còn lấy đó làm điều đắc ý, thật khiến người khác sởn tóc gáy vì nhân phẩm của hắn.
Đời này, ta an phận tiếp chỉ gả chồng, không ai có thể nhúng tay gây khó dễ.
Hắn tuy vẫn trở thành phò mã, nhưng chẳng phải công chúa hạ mình xuất giá, mà là hắn – vị trạng nguyên lang – phải nhập cữu vào phủ công chúa!
Nghe nói phụ mẫu quê mùa của hắn, khi hay tin hắn phải vào ở rể phủ công chúa,
liền buông lời bất mãn.
Nào là nhà họ đã chín đời độc đinh, đến đời trạng nguyên lang thì sắp tuyệt hậu!
Còn lớn tiếng đòi sau khi thành thân, công chúa phải sinh nhiều con, trong đó ít nhất phải có một đứa mang họ nhà họ.
Công chúa nghe được tin ấy, giận đến mức đập nát bao nhiêu là ngọc khí sứ bình.
Huyết thống hoàng tộc cao quý dường ấy, làm sao có thể nghe lời hai kẻ dân dã!
Nếu chẳng phải vì lễ cưới đang gần kề, chỉ e đã sớm cho người đánh đuổi lũ già kia ra ngoài phủ.
Vì chuyện đó mà còn cào xước cả mặt trạng nguyên lang.
Nhìn vết thương rõ ràng nơi mặt hắn khi cưỡi ngựa giữa phố,lòng ta bỗng thấy sảng khoái vô cùng.
4.
“Muốn báo thù không?” – Tạ Gia Hành quay sang hỏi ta.
“Báo thù thế nào?” – Ta đáp. Từ nhỏ lớn lên nơi khuê phòng, ta vốn quy củ biết mấy,
bảo ta làm chuyện xấu thì không rành, nhưng không có nghĩa là không muốn.
Tạ Gia Hành liền lấy ra một cây ná và hai viên đạn sắt, nhắm thẳng vào vó ngựa của trạng nguyên lang, toan bắn.
“Khoan đã!” – Ta vội đưa tay ngăn tay chàng lại.
“Nàng đau lòng vì hắn sao?” – Chàng bĩu môi không vui, khí lạnh quanh thân cũng theo đó mà nổi lên.
“Không thể vì việc này mà hủy tiền đồ của chàng.” “Chuyện nếu bị phát hiện, chẳng lẽ chàng không sợ Phụ thân chàng trách phạt ư?”
“Chi bằng ta và chàng cùng nghĩ cách khác vậy?”
Ta nhẹ nắm lấy tay chàng, dịu giọng khuyên răn. Ta không thể để chàng vì ta mà vướng họa.
Ai nói chàng là kẻ ăn chơi chứ? Trong mắt ta, phu quân ta chính là người tốt!
“Vậy thì thế này…” – Chàng ghé sát bên tai ta, thì thầm một hồi. Dứt lời, chàng bảo ta cùng gia nhân về phủ trước, chàng sẽ mang tin vui trở lại.
“Vậy phu quân nhất thiết phải cẩn trọng, chớ để bị người bắt gặp.” – Ta gật đầu, chẳng ngăn trở.
Có người vì mình mà ra tay, cảm giác ấy thật khiến lòng người ấm áp.
Ba khắc sau, Tạ Gia Hành trở về, đóng cửa nói với ta: “Ta bảo mấy đứa trẻ ven đường rải đầy pháo. Vừa ném là chạy.
Ngựa bị hù đến phát cuồng, chạy loạn khắp nơi.
Không những kinh động kiệu hoa của công chúa, mà còn dọa đến mức trạng nguyên lang ngã lăn khỏi ngựa nữa.”
“Chàng chưa thấy đâu, cảnh ấy thật buồn cười biết bao!”
“Nhỏ tiếng thôi, kẻo Phụ thân nghe thấy!” – Ta đưa tay làm dấu im lặng, chỉ ra cửa nơi có hộ vệ đang trực ban.
Nghe nói trong phủ, chỗ tối nào cũng có ám vệ do Phụ thân chồng cài vào, chuyên bảo vệ an nguy cho người trong phủ. Trong viện này hẳn cũng có vài kẻ đang ẩn thân.
Tạ Gia Hành rõ là đắc ý quá mức, mới có thể quên khuấy chuyện này!
Hắn vội vàng đưa tay che miệng, cười hì hì với ta.
Nhưng chuyện ấy, chẳng bao lâu liền truyền đến tai Phụ thân chồng.
Ngài hạ lệnh phạt Tạ Gia Hành quỳ tại từ đường, đến khi trời sáng mới được lui ra.
Đợi Phụ thân chồng rời khỏi, ta len lén lẻn vào từ đường, nhìn Tạ Gia Hành đang lim dim buồn ngủ, liền giơ tay chỉ chiếc giỏ tre trong tay: “Chàng đói không?”
Hắn hiển nhiên không ngờ một tiểu thư khuê các như ta lại dám lén lút tới gặp hắn giữa đêm, vội khoát tay: “Nàng mau đi đi! Cẩn thận phụ thân ta biết, rồi phạt luôn cả nàng.”
“Không đâu, Phụ thân là người phân minh. Vả lại, người đốt pháo nghịch phá kiệu hoa đâu phải là ta.” Ta mỉm cười, mở nắp giỏ tre trong tay.
Bên trong toàn là món ngon, nào là gà hoa quế, chân giò rim, còn có bánh ú nếp mà hắn yêu thích nhất.
Nghĩ nơi này là từ đường, không tiện uống rượu trước tổ tiên, nên ta chỉ mang theo một bình trà thanh.
Toàn bộ đều là những món hắn thường yêu, ta đoán đêm nay hắn bận giúp ta báo thù, chắc chưa dùng cơm tối.
“Gà hoa quế này là của tiệm trong hẻm Đông Môn, chân giò rim cũng gần đó. Nàng cố tình mua cho ta à?” – Hắn vừa ăn vừa hỏi, dáng vẻ đói ngấu nghiến.
“Trên đường về tiện tay mua.” – Ta nhẹ rót trà cho hắn.
“Phu nhân thật là tốt!” – Bất chợt, hắn dựa đầu vào vai ta, hơi thở ấm nóng phả lên cổ khiến ta đỏ mặt, cứng đờ không dám động đậy.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp người, ta thân cận cùng một nam tử khác ngoài phụ thân.
“Ta nhớ nương ta. Trước kia mỗi lần ta bị phạt quỳ ở từ đường, nương đều đến đưa cơm cho ta.” – Hắn vừa nói, hốc mắt dần đỏ.