Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Lòng chàng ấy đặt ở nơi khác, ta càng níu kéo, chỉ càng thêm nhục.”
“Quân tử thành toàn cho người khác, ta thà buông tay, để họ toại nguyện.”
Trong phòng, ta gục xuống bàn, gượng gạo tỏ vẻ rộng lượng.
Liên Nhi thì tức tối:
“Muội không thể chùn chân lúc này!”
“Muội nói Lưu Trinh Trinh mới tới kinh vài hôm mà? Có khi bọn họ còn chưa kịp làm gì. Muội vẫn còn cơ hội giành lại hắn!”
“Nhan sắc của muội vốn chẳng kém, nay lại gầy hơn trước, sao không chủ động kéo hắn về phòng, cho hắn thấy muội chẳng thua kém ai?”
“Người ta nói lửa thử vàng, lâu ngày mới rõ lòng người. Muội tốt như vậy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ rung động!”
Do dự mãi, cuối cùng ta cắn răng quyết định thử thêm lần nữa.
Đêm đến, ta tắm gội thay y phục, tự tay bưng canh sâm đến thư phòng.
Thấy ta xuất hiện, Tạ Đình Quân thoáng bất ngờ:
“Có việc gì?”
“Phu quân ngày đêm bận việc, sắc mặt xanh xao, thiếp nấu canh sâm, đem đến cho chàng.”
Nói rồi, ta đẩy chén canh đến trước mặt.
Hắn lại đẩy ngược trở về:
“Nàng uống đi. Ta không sao.”
“Nhưng đây là tấm lòng của thiếp…”
“Hôm nay nàng đã ăn gì chưa?”
“Đã… đã ăn rồi.”
Ta nhớ lại, chiều nay chỉ uống trà dược trừ thấp do đại phu kê, kèm hai miếng củ cải, cũng xem như đã ăn.
Sao hắn bỗng dưng hỏi đến chuyện này?
Hắn không nói thêm, bưng canh lên uống cạn.
Chúng ta ngồi nhìn nhau, im lặng giằng co một hồi.
“Canh ta đã uống xong. Còn việc gì nữa?” hắn hỏi.
“Thiếp… thiếp…” Ta cúi đầu, hàng loạt cái cớ vờn quanh môi, cuối cùng chỉ khe khẽ nói:
“Phu quân vất vả quá, để thiếp xoa bóp vai cho chàng.”
Nói đoạn, ta vòng ra sau, đặt tay lên vai hắn, học theo sách mà tay từ vai chậm rãi trượt xuống ngực.
Nào ngờ, bàn tay vừa chạm vào vạt áo đã bị hắn giữ chặt.
“Nàng làm gì đó?” Giọng hắn thấp trầm.
Ta nhắm mắt nhắm mũi nói:
“Thiếp chỉ muốn phu quân đêm nay về phòng… có được không?”
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, vang rõ trong gian phòng tĩnh lặng.
Thấy hắn không đáp, ta vội vòng về phía trước, quàng tay ôm lấy hắn, chủ động dâng môi.
Đang lo lắng không biết tiếp theo thế nào, bỗng eo bị siết chặt, đầu bị bàn tay giữ chặt, Tạ Đình Quân bất ngờ đáp lại nụ hôn ấy, còn càng lúc càng sâu.
Y phục rơi vãi, nụ hôn trượt xuống theo da thịt, nhưng đến khi lửa vừa dấy, hắn lại dừng lại.
“Phu quân?” Ta ghì chặt, khó hiểu gọi.
Trong mắt hắn vẫn còn ngọn lửa tình, song động tác đã ngừng.
Khi ấy, ta mới nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Tiếp đó, giọng thị vệ vang lên:
“Đại nhân, Liễu Uyển ở phố Đông có việc báo khẩn.”
Phố Đông…
Liễu Uyển…
Quả nhiên, là căn nhà hắn mua cho nàng ta.
Tâm trạng trong thoáng chốc rơi xuống tận đáy.
Có lẽ Tạ Đình Quân nhận ra tâm trạng của ta, giọng điệu mềm mỏng hơn đôi chút so với thường ngày:
“Đêm nay có việc, ta phải ra ngoài một chuyến. Nếu nàng mệt, thì cứ về phòng nghỉ trước.”
Hắn gỡ tay ta xuống, khoác áo choàng lên người ta, chỉnh lại vạt áo rồi toan rời đi.
Ta hoảng hốt, vội nắm lấy vạt áo hắn:
“Chàng có thể đừng đi không? Chỉ đêm nay thôi, đừng đi.”
“Cùng lắm… chàng đưa thiếp theo được không? Dù sao thiếp cũng chẳng ngủ yên, coi như là…”
“Ngông cuồng!” Hắn lạnh lùng cắt ngang, ánh mắt u tối.
“Ta ra ngoài xử lý công vụ, sao có thể dẫn nàng đi? Nàng tưởng phá án là trò đùa ư?”
“Đừng bướng bỉnh, nghỉ sớm đi, không cần chờ ta.”
Hắn đi dứt khoát, gọn gàng, chẳng buồn ngoái lại một lần.
Trong lòng ta nghẹn ứ, không cam, không phục.
Ta càng không tin hắn đến Liễu Uyển phố Đông là vì công vụ.
Chẳng màng búi tóc rối loạn, ta cuống quýt đuổi theo.
Nhưng ngoài cổng lớn đã chẳng còn bóng dáng hắn.
Chỉ chậm chân một chút, hắn đã vội vã bỏ đi.
Ta đợi suốt một đêm chẳng thấy Tạ Đình Quân trở về, lại chờ được Lưu Trinh Trinh.
Nàng ta đến một mình, hơn nữa còn cải trang thành nam tử.
Ta ngồi ở vị trí chủ vị, trong lòng phòng bị, nhìn nàng ta.
Thế mà nàng ta hành xử ung dung, không hề có nửa phần rụt rè của một ngoại thất khi gặp chính thê.
Nàng ta nói, nàng ta và Tạ Đình Quân vốn xem nhau như huynh muội, mới tới kinh thành chưa lâu.
Trước đó từng muốn đến phủ bái kiến ta, nhưng vì hắn bận công vụ nên lỡ hẹn.
“Ta và huynh ấy từ nhỏ lớn lên bên nhau, luôn xưng huynh muội với nhau. Nay huynh ấy đã thành thân, vậy ta gọi tỷ là tẩu tẩu nhé? Được không?”
“Hôm nay ta mạo muội đến, là bởi huynh ấy nhờ ta chuyển lời. Sáng nay huynh ấy phải gấp rút rời thành, chưa kịp về phủ báo với tẩu, đặc biệt sai ta tới nói một tiếng.”
“Tẩu tẩu? Tẩu tẩu?”
Vài tiếng gọi kéo tâm trí ta về.
Thì ra giữa nàng ta và hắn không phải tình riêng, mà là huynh muội kết nghĩa.
Trong lòng ta mừng rỡ, phút chốc mất cả đề phòng.
Nghe nàng ta gọi mình “tẩu tẩu”, ta lập tức hạ thấp cảnh giác, chủ động bước tới:
“Việc nhỏ như vậy, cứ bảo tiểu đồng truyền tin là được, sao có thể phiền muội chạy một chuyến?”
“Tẩu tẩu không biết rồi, trong mắt huynh, Trinh nhi vốn chỉ là kẻ chạy vặt!”