Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Dìu mẹ và em gái rời khỏi nơi đó, trong lòng tôi còn thầm thấy may – may mà Lâm Cương không ở nhà, nếu không, tôi thật sự chẳng biết phải đưa mẹ đi đâu.

Đâu mới là nhà của tôi?

10

Đến nhà em gái, tôi mới biết mấy năm qua nó sống khổ sở thế nào.

Năm ngoái, nó nộp đơn ly hôn. Nhưng tòa lấy lý do “tình cảm vợ chồng chưa tan vỡ”, không phê chuẩn.

Thế là nó đành thuê căn phòng nhỏ, một mình nuôi con gái Kiều Kiều.

Tôi nói:

“Lần này vội quá, không kịp mua quà cho em và Kiều Kiều. Chị định ly hôn rồi.”

Em gái sững sờ:

“Sao lại thế? Chẳng phải anh rể luôn tỏ ra là người đàn ông truyền thống, mỗi tháng còn gửi ít tiền về sao?”

Tôi cười nhạt:

“Chị muốn ly hôn lâu rồi. Trước kia chưa nghĩ thông, giờ thì hiểu rồi – cuộc sống là của mình, không thể sống thay cho người khác.”

Bước thứ tư khi nuôi con: thỉnh thoảng, cũng phải sống cho chính mình.

Tôi chia sẻ tình cảnh với cư dân mạng:

“Tôi quyết định ly hôn rồi. Quá lâu rồi tôi đã như người đàn bà góa trong chính cuộc hôn nhân của mình.”

Phía dưới, một loạt bình luận ủng hộ:

“Ủng hộ chị! Chị đẹp nhất, chị độc lập càng đẹp hơn ❤”

“Cuối cùng cũng ly hôn! Một người chồng không về nhà, không quan tâm con, chỉ biết ra lệnh – còn gọi gì là chồng?”

“Ủng hộ +10086!”

Đọc những dòng ấy, tôi cũng quyết tâm bước về phía trước.

Tình cảm giữa tôi và Lâm Cương vốn chẳng phải ngày một ngày hai tan vỡ. Mới cưới, ai mà không mơ cảnh “chồng đàn vợ hát, hoa trăng gió trăng”.

Nhưng dần dà, thứ nhiều nhất giữa chúng tôi chỉ còn chuyện gạo dầu mắm muối.

Những câu nói ngọt ngào “em hôm nay có đẹp không” biến thành “em coi này, em mua được giấy vệ sinh siêu rẻ”.

Nhìn đứa con gái theo tôi suốt cả ngày hôm nay, tôi biết: đã đến lúc phải hạ quyết tâm.

“Lâm Cương, chúng ta gặp nhau một lần đi.”

11

Sáng sớm, tôi ôm Yên Yên ra khỏi chăn, khẽ hôn lên má con.

“Hôm nay con sẽ gặp bố. Con có vui không?”

Con bé cười:

“Mẹ vui thì con cũng vui. Mẹ đi đâu, con theo đó.”

Yên Yên đã lớn rồi, nó có quyền được biết chuyện của gia đình.

Bước thứ năm khi nuôi con: đừng coi con mãi là trẻ nhỏ.

“Bố mẹ có việc quan trọng cần bàn, con là một phần của gia đình, tất nhiên cũng có quyền biết.”

Con gật đầu:

“Vâng. Con thích mẹ. Con nghe mẹ.”

Tôi hẹn Lâm Cương ở quán cà phê. Một là vì ở đó yên tĩnh, thích hợp để nói chuyện. Hai là con gái đã nhắm chiếc bánh ở đó lâu rồi, nhân dịp con vào top 50 của khối, coi như phần thưởng. Ba là, tôi muốn thử viết lại, tìm cảm hứng cầm bút sau nhiều năm.

Tôi và con vừa đến thì đã thấy anh ta ngồi đó. Trên bàn chỉ có một ly latte và một chiếc xe hơi đồ chơi nhỏ.

Thấy tôi, anh ta chẳng buồn ngẩng đầu, cũng không chào hỏi. Mãi đến khi tôi ngồi xuống, anh ta mới liếc thấy con gái.

“Sao cô lại dẫn con đến? Định khoe khoang chắc?”

“Tôi chẳng làm gì sai. Con gái đã lớn, nó có quyền biết.”

Anh ta giả bộ thân thiết:

“Yên Yên muốn uống gì nào? Latte nhé? Bố bận lắm, lâu rồi không gặp con, con lớn thế này rồi. Bố sau này sẽ dành thời gian cho con. Con học lớp 5 rồi đúng không?”

Con gái ngẩng đầu, giọng bình tĩnh:

“Bố, con học lớp 7 rồi. Con không uống sữa, con bị dị ứng. Con uống nước là được.”

Tôi thấy buồn cười, không muốn phí thêm thời gian. Tôi gọi cho con một cốc nước cam và bánh matcha, để con sang khu đọc sách thiếu nhi. Còn tôi – tôi cần một ly Americano double thật đắng để tỉnh táo, chuẩn bị cho trận chiến này.

Tôi thẳng thắn:

“Lâm Cương, chúng ta nói cho rõ. Anh ngoại tình, thậm chí còn có con riêng. Tình cảm chúng ta đã đổ vỡ từ nhiều năm trước, nhưng cả hai bên mẹ đều phản đối ly hôn. Lúc đó, tôi còn chút luyến tiếc, nhưng bây giờ thì không. Tôi chỉ muốn sống tốt cùng con gái.

Ly hôn đi. Quyền nuôi con và căn nhà để lại cho tôi, coi như khoản cấp dưỡng. Xe và tiền tiết kiệm, anh lấy.”

Anh ta ngắt lời, giọng gằn:

“Tôi không đồng ý. Cô là vợ tôi, Yên Yên là con gái họ Lâm. Mấy chuyện bên ngoài chỉ là chơi bời, đàn ông ai chẳng vậy, cô nên hiểu.”

Tôi bật cười chua chát:

“Anh nói Yên Yên là con anh? Từ khi nó sinh ra đến giờ, anh từng làm tròn bổn phận người cha chưa? Anh biết nó học lớp nào, cỡ giày bao nhiêu, dị ứng cái gì, thích ăn món gì không? Một buổi họp phụ huynh anh đã từng đi chưa? Anh ngoại tình là sự thật rõ rành rành. Giải thoát trong hòa bình là con đường duy nhất.”

Anh ta tức tối:

“Vậy cô hỏi con xem, nó có muốn theo cô không!”

Tôi nhấp ngụm cà phê, vị đắng lan ra, đầu óc thêm tỉnh táo.

“Anh nghĩ tôi vẫn là đứa con gái non nớt để anh lừa dối sao? Tôi đã có chứng cứ ngoại tình của anh. Nếu cần, tôi sẽ gửi cho công ty anh, cho bố mẹ anh và cả gia đình cô bồ nhí kia.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương