Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2LOQmje0b1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
09
Ta mua một tiểu viện gần đạo quán ở núi Thanh Sơn, sống cùng Xuân Lan.
Số của hồi môn chỉ giữ lại phần ít để sinh sống, còn lại ta nhờ Tĩnh Vương gửi xuống Lĩnh Nam lo liệu cho cha mẹ.
Tĩnh Vương Tiêu Hạc thường dẫn tiểu thế tử đến thăm ta, tiện thể kể chuyện về cha mẹ ta nơi đất lưu đày.
Tiểu thế tử Tiêu Cảnh Đằng cứ một tiếng “mẫu thân” lại khiến lòng ta ngọt như mật, bù đắp phần nào nỗi đau mẫu tử ta từng ôm suốt bao năm.
Sau này, vì ngại đi lại, Tiêu Hạc dọn hẳn đến ở cạnh nhà ta.
Ngày qua ngày sớm tối bên nhau, ta cũng biết được thân thế của tiểu thế tử.
Tĩnh Vương phi vốn là hôn phối do tiên đế chỉ hôn, nhưng sau khi thành thân, nàng sức khỏe yếu, khó thụ thai. Mãi mới mang được long thai, lại c.h.ế.t vì huyết băng khi sinh.
Thấy tiểu thế tử vô ưu vô lo, ta thương nó, cũng thương người mẹ đã c.h.ế.t vì con.
Lệ lặng rơi lúc nào chẳng hay.
“Làm điện hạ chê cười rồi.”
Tiêu Hạc khẽ lau nơi khóe mắt ta:
“Ta vẫn thích nàng cười hơn.”
Ngón tay hắn mát lạnh, nhưng cảm giác lại ấm áp lạ thường.
Hắn là hoàng tử, còn ta chỉ là nữ nhi của tội thần, tuổi đã xấp xỉ tứ tuần…
Người như chàng, ta làm sao dám vọng tưởng.
Sợ bầu không khí ngượng ngùng, chàng lại chuyển đề tài về Cố Minh Thành.
Từ ngày ta đem theo của hồi môn rời đi, Cố Minh Thành lập tức nâng Như Ý lên làm chính thất.
Nhưng Cố phủ lúc này đã là cái vỏ rỗng, không còn đủ để cho Như Ý hưởng thụ.
Nàng ta bắt đầu sa thải tôi tớ, thậm chí cắt giảm lương bổng.
Đám hạ nhân bất mãn, liền kéo nhau lên nha môn tố cáo.
Triều đình vốn đã nhiều người chướng mắt Cố Minh Thành, giờ được dịp đ.â.m sau lưng liên tục.
Hoàng thượng phán rằng:
“Hậu viện đã cháy, hãy lo dập lửa đi rồi hãy quay về triều đình.”
10
Chớp mắt đã một năm trôi qua, mùa hạ, ve sầu râm ran khắp phố.
Ta cùng Xuân Lan ra chợ mua ít nước đá, định bụng đợi Tiểu Thế tử ngủ trưa dậy sẽ có cái ngon miệng. Nào ngờ lại gặp Cố Minh Thành ở cửa tiệm cầm đồ.
“Lão bản, xin hãy xem lại lần nữa! Những bức thư họa này đều là tinh phẩm, năm xưa người ta cầu xin ta còn không chịu bán!”
“Cố đại nhân, ngài cũng nói rồi — đó là chuyện của năm xưa. Nay còn ai dám mua chữ của ngài nữa? Ta có thu cũng chẳng bán nổi, chẳng bằng ngài mang về mà ngắm cho khuây khỏa!”
Chim hết thì cung bị cất, thỏ c.h.ế.t thì chó săn đem hầm.
Ta từng khuyên hắn chớ lộ tài, chớ phô trương, hắn lại bỏ ngoài tai.
Giờ đây, nhìn hắn ôm theo mớ thư họa, dáng vẻ thất thần lặng lẽ khuất bóng cuối đường… Mệt mỏi quá chăng, một bức thư rơi khỏi tay.
Ta cuối cùng vẫn không đành lòng, bước tới nhặt lên, đưa trả:
“Tạ ơn… phu nhân.”
Hắn ngẩng đầu mới nhận ra là ta, trong mắt ánh lên kinh hỷ, rồi chuyển thành u uất bi thương.
“Đó đều là vật mà nàng yêu quý, sao có thể đem bán rẻ thế này?”
Hắn gượng cười:
“Vật ta yêu quý nhất… là chính ta tự tay đánh mất rồi.”
“Nương thân!”
Một đứa trẻ cao đến eo chạy tới, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n ta.
“Nương thân ơi, con tỉnh dậy chẳng thấy người đâu. Cha bảo nương thân nhất định đi mua quà vặt cho con.”
“Đứa nhỏ này là…?” – Cố Minh Thành nghi ngờ hỏi.
“Tiểu Thế tử – con trai của Tĩnh Vương điện hạ.”
Ta bình thản, chẳng có gì cần giấu giếm.
“Thảo nào… Thảo nào hôm ấy nàng nhất quyết đòi hòa ly… Thì ra đã sớm bám được vào cây to Tĩnh Vương!”
“Ngươi ăn nói cho sạch sẽ!” – Xuân Lan tức giận mắng –
“Tiểu thư nhà ta với Tĩnh Vương điện hạ là quang minh chính đại! Kẻ dơ bẩn mới nhìn người bằng bụng đen của mình!”
Ta thở dài, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng:
“Cố Minh Thành. Nay ta với ngươi đã đoạn tuyệt tình nghĩa.”
“Dẫu ta thật sự ‘bám được’ Tĩnh Vương, thì… ngươi làm gì được ta?”
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ bỏ làm Tĩnh Vương phi, để quay về làm Cố phủ đại nương tử – nợ ngập đầu, tiếng xấu đầy miệng?”
Lúc ấy Xuân Lan khẽ kéo tay áo ta, ta quay lại mới thấy Tĩnh Vương Tiêu Hạc đang đứng phía sau.
“Vương phi, nên về rồi.” – Hắn cười trêu ghẹo.
Giọng nói dịu dàng ấy khiến vành tai ta đỏ bừng.
11
Đêm đó, tiểu thế tử đã say giấc. Ta cùng Tiêu Hạc ngồi trong sân, nhấp rượu thanh, ngắm sao trời.
“Ta đã tìm được chứng cứ cha nàng bị hãm hại.” – Hắn bất ngờ nói.
Phụ thân ta – Vương Trường Thanh – từng là tâm phúc của hoàng thượng, bị người hãm hại rằng có ý bất mãn triều đình. Kẻ vu oan ấy, chính là một tiểu lại dưới tay Cố Minh Thành.
Một kẻ như kiến, dám mưu hại rồng.
Nghe nói tên đó lúc say rượu đã huênh hoang với đồng hương, chẳng ngờ bị người ghi nhớ.
“Kẻ đó đã bị ta bắt giữ, tấu lên hoàng thượng. Không lâu nữa, phụ thân nàng sẽ được phục chức, hồi kinh từ Lĩnh Nam.”
Mừng rỡ không sao kể xiết, ta chỉ biết quỳ gối cảm tạ.
Tiêu Hạc lại đỡ ta dậy, kéo ta vào lòng. Ta ngồi gọn trên đùi chàng, gần gũi đến nỗi tim đập loạn nhịp.
“Nàng thông minh, lẽ ra phải hiểu — ta muốn không chỉ có vậy.”
Ta nhìn sâu vào mắt chàng, khẽ hỏi:
“Chàng thích ta ư? Nhưng ta chỉ là phụ nhân từng gả chồng, có tuổi, có con, sao chàng lại đối với ta như vậy?”
Tiêu Hạc khẽ mỉm cười:
“Con ta thích nàng. Thì ta cũng thích nàng.”