Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

Mùng một Tết, bệnh viện thú y cơ bản đều đóng cửa, tôi nhờ người quen mới khó khăn gọi được bác sĩ về.

Tôi đeo khẩu trang, sợ người khác nhận ra.

Bác sĩ tiếp được Bạch Tuyết lúc này nhíu mày.

“Này là làm sao thế, sao có thằng biến thái nào hành hạ mèo thế này?”

Tôi nghiến răng: “Thằng nhóc trong nhà không biết chuyện, đốt pháo bên cạnh nó.”

“Trẻ con gì mà như thế?!”

Bác sĩ vừa chuẩn bị dụng cụ khử trùng, vừa chửi rủa.

Bác sĩ đưa Bạch Tuyết vào phòng mổ, tôi đợi bên ngoài.

Một nghĩ đến tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tuyết bị giẫm dưới chân vừa rồi, cả người tôi đều run lên vì tức giận.

Chỉ vì tôi là nhân vật công chúng, nên tôi phải nhường cả nhà họ ký sinh trùng sao? Không nhường thì bị họ đe dọa? Còn không được đánh trả?

Đời này đâu có chuyện rẻ rúng như vậy.

Tôi gửi tin nhắn cho người quản lí là chị Key, chị biết chuyện nhà tôi, hỏi chị tôi có nên báo cảnh sát không.

Chị Key trả lời tôi: 「Không có ngôi sao nào làm ầm chuyện như thế này, cuối cùng, netizen vẫn sẽ nói, em không có lòng bao dung, hủy hoại nhân vật của em đã xây dựng.」

「Vậy em phải bị họ bắt nạt cả đời sao?」

「Em yêu của chị, em không nghĩ ra cách xấu mà khiến không dính tay mình sao?」

Lời chị Key, tức thì khai sáng cho tôi.

Đúng rồi.

Tôi sao phải cứng đối cứng chứ.

5.

Hơn hai tiếng đồng hồ, bác sĩ mới băng bó xong vết thương của Bạch Tuyết.

Tôi bồng Bạch Tuyết lái xe về nhà.

Vừa đến cửa, đã nghe bà nội tôi khuyên mẹ tôi.

“Hiểu Bình, con là mẹ nó, con nói nó chắc chắn phải nghe, không thì nó là đồ bất hiếu.”

“Đại Sơn mất sớm, để lại đứa con gái hao tiền này, sau này nó lấy chồng rồi, ai nuôi con già chăm sóc con cuối đời, con không vẫn phải trông cậy vào Húc Dương đứa cháu trai này sao?!”

“Húc Dương mới là hương hỏa chính thống nhà họ Nguyễn, nó có triển vọng, con cũng được hưởng ánh sáng!”

Mẹ tôi không ăn bộ dạng này, nhưng cũng không nói không rằnb.

“Mẹ, con hiểu, nhưng tiền của Đường Vân, đều ở tài khoản công ty con bé quản lý, con cũng không có quyền chi phối.”

“Con cũng luôn khuyên nó, nhưng con cái lớn rồi, không thể ép buộc chứ.”

Bà nội hành hạ mẹ tôi bao nhiêu năm, có vẻ ép mẹ tôi không thở nổi, nhưng bà già chưa bao giờ chiếm được lợi ích gì.

Tôi luôn nói với mẹ: “Mẹ chính là Tĩnh phi trong Lang Nha Bảng, thâm trầm mưu lược.”

Mẹ tôi cười đùa: “Ồ?”

Tôi nghe ngoài cửa thấy thú vị, bước vào cửa.

Lại vừa thấy bà nội tôi tức giận quay tròn tại chỗ, đột nhiên, bà giơ tay, chĩa vào mặt mẹ tôi là một cái tát.

“Mày là đồ sao quả tạ, ít giả vờ ở đây với tao!”

“Ngay từ đầu là mày khắc ch.ế.c con trai cả của tao, giờ bảo mày giúp chút việc này mày cũng không chịu! Tao đang tìm cơ hội cho mày chuộc tội đây!”

“Mày tưởng tiền con gái mày có thể để lại cho mày ư? Đợi nó lấy chồng, mày ra ngoài ăn xin! Tao xem ai còn quan tâm ch.ế.c sống của mày?”

Bên cạnh chú hai thím hai còn có thằng nhóc đó đứng xem vui vẻ.

Thím hai, với tư cách em dâu của mẹ tôi, còn đó giẫm thêm 1 chân.

“Chị cả, đàn bà chúng ta, không sinh được con trai, thì thấp kém hơn người rồi, càng phải đóng góp nhiều hơn.”

“Đừng xem Đường Vân họ Nguyễn, cuối cùng vẫn tính là người ngoài nhà họ Nguyễn mà thôi!”

“Chị sao cũng bắt đầu không biết chuyện rồi.”

Tôi lập tức không chịu nổi.

Nhặt cái kéo giày ở cửa, chĩa vào mặt thím hai quất thẳng qua.

“Bạch” mặt bà ta tức thì sưng đỏ.

Rồi tôi vung tay ngược, vừa lướt qua trước mặt bà nội, làm bà già sợ ngồi thụp xuống đất.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

“Thím hai, thím với bà, cũng không phải họ Nguyễn.”

“Hai người ngoài các bà, làm gì mà to miệng? Còn la hét trong nhà tôi?”

“Tết đến rảnh thế, hai người có thể tìm xưởng may đế giày, còn kiếm được tiền cho gia đình.”

“Cộng với tiền quan tài bà nội, biết đâu có thể cho nhà các thím thằng ngốc lớn… ồ không, thằng Húc Dương lớn nhà các thím để dành tiền mua nhà, khỏi đi xin tiền khắp nơi, như ăn xin vậy.”

“Thế mới thật mất mặt nhà họ Nguyễn.”

Bà nội tôi tức đến mặt tím, thím hai cũng không giả hiền được nữa.

Chú hai tức giận dùng chiêu cũ, lấy điện thoại ra.

Bà nội thấy thế trực tiếp nằm lăn trên đất.

“Đại Sơn, con xem con dâu con gái tốt của con, đối với mẹ con thế này!”

“Con trai khổ mệnh của mẹ, con để mẹ sống ở đời làm gì!”

“Mẹ thà chịu tội này, còn không bằng ch.ế.c cùng con!”

Chú hai sau điện thoại, lẩm bẩm câu thoại cũ.

“Xem nhanh, ngôi sao lớn Nguyễn Đường Vân đánh người già! Cô ta là đứa con bất hiếu!”

“Xem thím cô ta bị cô ta đánh thế này.”

“Mọi người không biết! Nguyễn Đường Vân có thể trộn lẫn đến hôm nay, là nhờ ngủ với đạo diễn, chuyện giới giải trí đó…”

“Thường xuyên ở đoàn phim là cả đêm cả đêm không về, một khi đi là đi cả đêm, cũng không thấy mệt.”

“Còn đi bệnh viện tiêm gì cổ tử cung, con gái nhà tốt ai tiêm cái đó, dưới đó hỏng hết rồi!”

Nguyễn Húc Dương bên cạnh: “Chị làm gà, chị làm gà”  không ngừng la hét.

Thím hai cũng xúm vào, mỉa mai chế giễu.

“Con gái trong nhà, phải tự biết tự trọng, đời tư không kiểm điểm thế này, sau này có khi không ai thèm lấy.”

Cái gì gọi là, không ai thèm lấy.

Cái gọi là ở đoàn phim cả đêm cả đêm không về, đó là thức đêm quay phim.

Cái gọi là đi tiêm cổ tử cung, đó là vaccine HPV phòng ung thư cổ tử cung, con gái có điều kiện đều nên tiêm.

Mẹ tôi vốn không định xé mặt với bọn họ.

Nhưng nghe con gái mình bị sỉ nhục như vậy, lập tức mặt đen, mím môi.

Động tác này tôi biết, sắp nổi giận rồi.

Tôi mạnh mẽ ấn mẹ tôi, bảo bà đợi.

Tôi nhìn chú hai: “Vậy chú hai định làm sao?”

Chú hai nhe răng vàng, mặt đầy khinh thường, cười khịt một tiếng.

“Yo yo yo, biết sợ rồi à!”

“Tao nói với mày, nhà mày không mua, chuyện vặt vãnh của mày, đừng trách chúng tao tung ra ngoài!”

Ừm, nghĩ đẹp thật.

Tôi cúi đầu im lặng một lúc, gạt tóc mái rối ra sau tai.

Ngẩng đầu, tôi mỉm cười nhìn họ.

“Nhà phải không, tôi hiểu.”

“Chú hai, chú thậtđúng là trụ cột nhà họ Nguyễn, chống đỡ một mảnh trời nhà Nguyễn.”

Chú hai tôi đắc ý cực kỳ, cất điện thoại khịt mũi lạnh.

“Còn cần mày nói.”

“Húc Dương cũng vậy, là tôi trước không nghĩ ra, em họ mới là trọng điểm của nhà, Húc Dương quan trọng hơn tất cả.”

Tôi từ phía sau lấy ra một túi ni lông, đặt trước mặt Nguyễn Húc Dương.

Nó thấy pháo trong túi mắt sáng bừng, tính cách ham chơi trong xương cốt lại bị khơi dậy, một tay giật về ôm trong lòng.

Bắt đầu đứng trước mặt tôi nghiên cứu.

“Là tôi không đúng, Húc Dương muốn chơi pháo, tôi làm chị mà còn quản này quản kia, thật không phù hợp.”

“Những cái này, Dương cầm đi chơi cho… thỏa thích.”

Thấy sự phục tùng của tôi, nụ cười đắc ý của mấy người họ không kiềm chế được.

Chú hai n.g.ự.c ưỡn: “Sớm làm thế này có phải là xong rồi không.”

Nguyễn Húc Dương lập tức chĩa vào tôi la hét: “Tao muốn chơi, tao muốn chơi!”

Tôi áp sát tai nó, thì thầm dặn dò:

“Húc Dương, em nghe lời chị, có thể chơi pháo, nhưng tuyệt đối tuyệt đối không được xuống hầm xe chơi, càng không được ném pháo vào nắp cống, biết chưa?”

Nguyễn Húc Dương không để ý: “Mày có quyền gì quản tao? Mày tính cái gì!”

Tôi tiếp tục cố ý dẫn dắt: “Vì chơi thế sẽ gây động tĩnh lớn, em không sợ à?”

Nguyễn Húc Dương từ lỗ mũi phát ra tiếng khịt lạnh, khinh thường.

“Mày quản làm gì! Tao không sợ!”

Rồi, xách pháo nhảy nhót đi xa.

Tôi lộ nụ cười.

Càng không cho làm, càng muốn làm.

Chính là nói về Húc Dương.

Nhất là còn từ miệng tôi – người chị mà nó coi thường nhất nói ra.

Không có gì bất ngờ, sớm thôi nó sẽ mang đến cho gia đình chúng tôi một màn kịch hay.

6.

Đêm giao thừa, tôi và mẹ làm một bàn thịnh soạn.

Ăn xong cơm, bên ngoài thỉnh thoảng vang tiếng pháo.

Tôi cố ý đứng bên cạnh Nguyễn Húc Dương lẩm bẩm: “Năm nay pháo đều không mấy to” nói xong vào phòng mình cầm điện thoại.

Quả nhiên, phòng khách truyền đến tiếng nó quấn quýt bà nội.

“Bà, đi xuống nhà đốt pháo với cháu!”

Tôi ngồi trên ghế sofa phòng khách, lặng lẽ đợi.

Khoảng hai mười phút sau, tôi ngồi trên sofa, xem gala Tết, nghe thấy một tiếng nổ đùng.

Nhóm cư dân khu phố nổ tung.

「ch.ế.c tiệt! Có phải hầm xe vừa rồi có nổ không, nhà tôi ở tầng một, nghe thấy tiếng.」

「Tôi vừa từ hầm xe lên, hầm xe giờ như nhà vệ sinh nổ vậy, ghê tởm ch.ế.c được!」

「Sao thế, có ai liên lạc ban quản lý hỏi không?」

「Giao thừa, ban quản lý cũng nghỉ, điện thoại không thông.」

Tôi bắt đầu mặc quần áo, theo dõi động tĩnh trong nhóm.

Không lâu, có người đăng ảnh lên.

「Chủ xe từ Z4 đến 210 có trong nhóm không? Nhanh xuống hầm xe xem, không biết nhà nào có thằng nhóc, ném pháo vào nắp cống, cả khu xe đó đều gặp họa!」

Trong ảnh, bà nội tôi bồng Nguyễn Húc Dương ngồi trên đất, có vẻ cũng bị sợ không ít.

Thảm hơn là những chiếc xe.

Dù là Cayenne hay G-Class, là URUS hay F8, mỗi chiếc đều dính ph*, còn nhỏ giọt xuống.

Chiếc URUS 28 thảm nhất, nắp cống bị nổ sau đó bay trực tiếp vào kính chắn gió, vỡ thành mạng nhện.

Sống trong khu này, không có người nghèo.

Xe trong hầm, tôi chưa thấy chiếc nào dưới tiền triệu.

Tôi đến hầm xe, những chủ xe gặp nạn vây thành vòng tròn.

Bà nội và Nguyễn Húc Dương ngồi giữa, đang cãi với họ mặt đỏ tai tím.

“Giờ cháu bà ném pháo làm xe chúng tôi thế này, camera đều ở đó, bà còn có gì không nhận?”

Bà nội tôi vươn cổ mặt đầy không phục.

“Ông dựa gì mà đổ cho cháu tôi? Xe ông đâu phải pháo nổ, chuyện nắp cống ông tìm ban quản lý! Có liên quan gì đến chúng tôi?”

Mọi người càng tức.

“Bà già, tuổi này rồi, có chút mặt mũi đi chứ.”

“Không phải cháu bà ném pháo vào đốt cháy khí biogas, nắp cống tự nhiên có thể nổ bay sao?”

“Đúng rồi, bà tuổi này rồi nói lý một chút được không!”

Bà nội phản bác: “Khí gì biogas, không phải chỉ là ph* tiểu sao? Nhà chúng tôi hôm nay không ai đi cầu, ai đi cầu thì tìm người đó đền, đừng nói cháu tôi!”

Nguyễn Húc Dương co ro trong lòng bà nội, chẳng có ý sợ hãi gì.

Nhưng trong số các cư dân, có một người không dễ chọc.

Luật sư riêng của một ông lớn trong giới, sống ở khu chúng tôi.

Tôi cũng quen anh ta.

Vương Cần đã thắng vô số vụ kiện, có anh ta ở đây, tôi càng không lo, có thể khiến nhà chú hai tôi đền đến không còn gì.

“Bà cụ, hành vi của cháu bà vừa rồi đã được camera hầm xe ghi lại, dù sao bà cũng không thể chối được.”

“Theo điều 275 Bộ luật Hình sự Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, cố ý hủy hoại tài sản người khác bị phạt tù dưới ba năm, giam giữ hoặc phạt tiền.”

“Nói đơn giản, đã phạm tội rồi.”

Vương Cần vừa mở miệng, tự mang sức thuyết phục, đám đông nhanh chóng im lặng.

Bà nội lập tức phản bác.

“Phạm tội gì?! Trẻ con có thể phạm tội gì! Chỉ là ham chơi thôi, đâu phải chuyện gì to thế!”

Khí thế bà đã yếu hơn lúc nãy nhiều, chỉ cứng miệng không chịu nhận.

Tôi đứng sau đám đông, lặng lẽ xem vở kịch này.

Nguyễn Húc Dương cũng thò đầu ra khỏi lòng bà nội, tự cho mình thông minh nói:

“Tôi còn chưa thành niên, dù có phạm tội anh cũng không thể bắt tôi!”

Vương Cần bước lên, vuốt đầu nó, mỉm cười.

“Bạn nhỏ, có phải người lớn nhà bạn dạy không?”

“Chú nói với cháu, cháu nghĩ sai rồi.”

“Dù là trẻ vị thành niên, cũng phải chịu sự giám sát của pháp luật, bạn nhỏ giờ cố ý hủy hoại tài sản người khác, tình tiết nghiêm trọng, ba năm tù có thể không đủ, nhưng không sao, đợi bạn ra khỏi trại giáo dưỡng, có lẽ sắp thành niên rồi.”

Bà nội tôi lập tức lo lắng, đẩy tay Vương Cần, ôm chặt cháu trong lòng.

“Anh nói bậy gì đó! Ai dám đưa cháu tôi vào trại giáo dưỡng tôi sẽ đánh nhau với người đó!”

“Anh đừng tưởng mặc đẹp là có thể bắt nạt chúng tôi một già một nhỏ! Tôi ăn gạo nhiều hơn anh ăn muối, anh dọa được ai?!”

Vương Cần cũng không tức, mỗi câu nói đều có logic.

“Không sao, bà cụ. Bà không cần nhận bây giờ, bà chỉ cần để lại địa chỉ nhà, vài ngày nữa trát tòa sẽ gửi đến tay bà.”

Vương Cần lại quay sang nói với mọi người:

“Các hàng xóm, tôi là luật sư, xe tôi là chiếc bị đập vỡ kính chắn gió, tôi sẽ đi con đường pháp lý với bà cụ và bạn nhỏ này, nếu mọi người có nhu cầu, chúng ta có thể kiện tập thể.”

“Vụ án này cùng với của tôi, đều sẽ miễn phí giúp mọi người thụ lý, lát mọi người đi định giá thiệt hại xe, rồi gửi tài liệu vào email công việc của tôi.”

Bà nội tôi bắt đầu hoảng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Cần, kẹp chặt anh ta.

“Đừng… chúng tôi đền… bao nhiêu tiền?”

Vương Cần đẩy kính.

“Ước tính sơ bộ, phí vệ sinh cộng phí sửa chữa, khoảng bốn triệu trở lên.”

Bà nội tôi như con mèo bị giẫm đuôi, kêu lên một tiếng.

“Bao nhiêu tiền?!”

“Dính chút ph* bảo chúng tôi đền bốn triệu?! Đâu có lý này! Anh thấy tôi tuổi già nên lừa tôi phải không?!”

Vương Cần bẻ tay bà ra.

“Lời tôi thật sự không có lừa đâu, số tiền đền bù cụ thể bà vẫn đợi trát tòa, phiền cung cấp địa chỉ nhà bà.”

“Nếu không cung cấp, chúng tôi báo cảnh sát, cảnh sát tìm bà lấy, cũng như nhau.”

Bà nội tôi trên đất sững vài giây, con mắt bắt đầu lăn tròn, bồng cháu đứng dậy chạy ra ngoài đám đông.

Vừa chạy vừa la: “Tôi tuổi già rồi, tôi xem ai dám động tôi! Tôi có bệnh tim!”

“Tôi có chuyện gì, các anh phải đền tiền cho tôi!”

Bà một bộ làm loạn ở đầu làng, tạm thời thật sự làm mấy người đó lúng túng.

Mọi người cũng không sợ đền tiền, chỉ sợ người già trước mặt thật có bệnh tim.

Nhưng bà nội tôi có bệnh không, tôi còn không rõ sao?

Tôi biết giờ đến lúc tôi lên sân khấu.

Tôi cố ý tháo khẩu trang, xuyên qua đám đông lao lên, vẻ hoảng sợ.

“Bà? Húc Dương? Sao các người ở đây!”

“Chuyện gì vậy, cháu nghe nói hầm xe có chuyện, hai bà cháu không bị thương chứ?”

Hàng xóm xung quanh thấy tôi, bắt đầu thì thầm.

“Nguyễn Đường Vân phải không?”

“Người thật khá đẹp.”

“Đây thằng nhóc nhà cô ta à, nhân phẩm gì thế!”

Vương Cần thấy tôi, biết không cần đuổi theo bà nội tôi xin địa chỉ, nhà tôi ở đâu, đến công ty tra là biết.

Nhưng vì tình bạn, anh vẫn lịch sự hỏi một câu.

“Cô Nguyễn? Đây là bà nội cô?”

Tôi gật đầu: “Đúng, bà nội tôi và con trai chú hai tôi.”

Anh nhíu mày.

Tôi nhìn anh kiên định: “Anh đừng lo lắng về chuyện xe cộ này, nhất định sẽ là ai gây họa phải trả giá.”

Người xung quanh nghe lời tôi, đều gật đầu tán thành.

“Có vẻ Đường Vân này làm người còn được!”

“Ừm, khá biết lý lẽ.”

Tạo thiện cảm.

Thành công.

Tùy chỉnh
Danh sách chương