Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Dịch Thành đã từ chức, nên anh tham gia vụ án lần này với tư cách một ‘quần chúng nhiệt tình’, sau khi vụ án kết thúc còn được trao tặng danh hiệu nữa.
Anh có chút ngại ngùng, dù sao anh cũng là có tư tâm.
“Có gì mà phải ngại chứ? Chuyện anh làm lần này phải được ghi vào gia phả nhà em.”
Dịch Thành mở ô che cho tôi, chúng tôi vừa đi siêu thị mua đồ, đang chầm chậm trở về nhà.
“Nhà họ Thời còn có gia phả?”
“Đúng vậy.”
“Vậy được, em nhất định phải viết lại chuyện này của anh đấy… Hay là tối nay anh sẽ thắp hương cho chú dì, chứ viết thư chậm quá…”
Tôi: “…”
Sau khi Dịch Thành trở về đã kể cho tôi những chuyện xảy ra trong một tuần vừa qua. Khi tôi biết anh nghe nói cục Cảnh sát có nhiệm vụ khẩn cấp nên không kịp gọi tôi dậy, mặc quần áo xong liền vội vàng đi, tôi vẫn còn hoảng sợ.
Anh nói, anh đã tính trước đồ ăn trong tủ lạnh vừa đủ cho một tuần, một tuần sau anh sẽ trở lại, không ngờ tôi lại ra ngoài tìm anh, còn bị Lục Kiêu đưa về nhà họ Lục.
Buổi tối trước khi ăn cơm, tôi ngồi trên sofa, một tay cầm căn cước công dân, một tay cầm điện thoại.
Dịch Thành vừa nấu cơm trong bếp vừa nói chuyện với tôi, “Trình Tuyết bị bắt, tòa án đã nhận được đơn kiện cô ta.”
“Ừm.”
“Lục Kiêu bị tình nghi… cố ý g.i.ế.c người, có lẽ sẽ bị triệu tập để thẩm vấn.”
“Lúc ấy em sẽ viết đơn hòa giải.”
Không biết tiếng băm thái trong phòng bếp dừng lại từ khi nào, Dịch Thành tiến đến gần tôi, ôm tôi từ phía sau, “Mới như vậy em đã viết đơn hòa giải rồi? Vậy tại sao em không lí giải anh một chút?”
Tôi lườm anh một cái, anh lập tức cụp mắt không nói nữa.
“Em xem lịch rồi, ngày mai là ngày tốt.”
Dịch Thành đã tìm được đôi dép lê tôi để lung tung trong phòng ngủ, mang tới giúp tôi, “Ừm?”
“Ngày tốt để kết hôn.”
“Ừ?”
Tôi đá anh một cái, “Ừ cái gì mà ừ?! Ngày mai anh mang theo căn cước, cùng em đến cục Dân chính!”
Dịch Thành lập tức nhào tới ôm tôi, dùng sức cọ đầu vào cổ tôi, “Anh biết mà, em tốt với anh nhất!”
12
Ngày đăng kí kết hôn, tôi báo cho chú Lục dì Lục. Tối hôm ấy, tôi và Dịch Thành mang theo đơn hòa giải đến nhà họ Lục ăn cơm.
Bây giờ tôi đã có thể ăn uống bình thường, mà Dịch Thành lại càng cảm thấy mình có quyền danh chính ngôn thuận canh chừng bữa ăn của tôi.
Dì Lục nắm tay tôi, cười hỏi, “Tâm Nhi định khi nào tổ chức hôn lễ, nhớ báo trước với dì, dì sẽ chuẩn bị cho con.”
Chú Lục lấy ra một đôi bông tai hình ngọc như ý, vừa nhìn đã biết gia trị liên thành, “Món này dì con chuẩn bị từ năm con mười tám tuổi, chính là để dành cho hôm nay.”
Tôi nhận lấy, lễ phép nói cảm ơn.
Cả buổi tối, Lục Kiêu không hề xuất hiện. Tới khi rời khỏi nhà họ Lục, tôi cảm giác có người đang nhìn tôi, nhưng khi quay lại lại chẳng thấy ai.
“Sao vậy?” Dịch Thành hỏi tôi.
“Không sao.”
Lục Kiêu đứng khuất trong bóng tối, tay cầm một khung ảnh, nước mắt lăn dài, trong bức ảnh là hắn thời niên thiếu và một cô gái đang cười rạng rỡ. Thời Tâm luôn trong sáng hoạt bát, Thời Tâm luôn kiêu sa ngọt ngào, Thời Tâm trong mắt chỉ có hắn, rốt cuộc đã không thể trở về được nữa rồi.
HOÀN