Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bọn họ như mèo vờn chuột, mỗi người một câu, giọng càng lúc càng gần.
Một tiếng hét vang lên: “Ở đây!”
Ba người dừng trước cửa phòng tôi.
“Bịch! Bịch!”
Cửa bị đá mạnh.
Tôi không do dự nữa — dùng hết sức đập đầu xẻng vào cửa sổ.
RẦM!
Tiếng cửa và kính vỡ cùng vang lên.
Tôi đã đứng trên bậu cửa sổ tầng ba.
Sắc mặt ba người bỗng thay đổi.
“Đây là tầng ba! Em muốn c.h.ế.t à?”
“Em thà c.h.ế.t cũng không chọn chúng tôi sao?”
“Em nghĩ nhảy xuống là thoát được sao?”
Những lời ngạo mạn ấy khiến tôi bật cười.
“Các người nói yêu? Biết yêu là gì không?”
“Yêu là tôn trọng, là bình đẳng.”
“Không phải dụ dỗ, x.âm ph.ạm tôi khi tôi còn là một đứa trẻ năm tuổi.”
“Không phải giả vờ yêu thương chỉ để chi.ếm đ.o.ạt thân xác tôi.”
“Cũng không phải biến tôi thành món đồ chơi th.ỏa m.ã.n d.ụ.c vọng!”
“Nhưng các người lại nhắc tôi nhớ…
Nếu chỉ cần chiếm được tôi là làm chủ thế giới, thì chẳng phải tôi chính là trung tâm thế giới này sao?”
“Nếu tôi tin vào pháp luật, vào công lý, thì chẳng phải sẽ bảo vệ được bao cô gái khác không bị tổn thương bởi những kẻ như các người?”
Tôi không cần họ trả lời.
Bởi tôi tin — thế giới tương lai nhất định sẽ như tôi mong muốn.
Và rồi… tôi nhảy xuống.
Trước khi mất ý thức, tôi thật sự nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Thấp thoáng bóng người lao tới —
Dẫn đầu là một người phụ nữ mặc váy trắng.
Tôi chưa từng gặp cô ấy.
Nhưng giọng nói lại vô cùng quen thuộc.
Cô ấy bật khóc gọi tên tôi:
“Hi Vi!”
23
Tôi hình như đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, hệ thống biến thành người phụ nữ mặc váy trắng hôm ấy.
Cô ấy nắm lấy tai tôi, vừa dỗi vừa mắng:
“Chẳng phải đã bảo con phải tự bảo vệ mình, chờ mẹ sao? Tự dưng lại nhảy từ tầng cao như thế, không cần mạng sống nữa à?”
“May mà mẹ đến kịp… Lần sau mà còn như thế, mẹ thực sự không biết phải làm sao để cứu con nữa.”
Mắng được vài câu, mắt cô ấy đỏ hoe:
“Thôi vậy, mẹ không mắng nữa…”
Trong giấc mơ ấy, tôi không nói được lời nào.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của cô ấy ngày càng nhạt dần, giọng nói cũng nhỏ dần đi.
“Điểm thưởng đã dùng hết, nhiệm vụ của mẹ cũng hoàn thành rồi, giờ mẹ phải đi.”
“Sau này không có mẹ bên cạnh, con càng phải cẩn thận hơn, bình tĩnh hơn khi gặp nguy hiểm.”
“Nhưng đừng sợ, dù không có mẹ, con vẫn không hề đơn độc. Gặp nguy hiểm thì cứ gọi cảnh sát, các chú công an sẽ bảo vệ con.”
“Không nói nữa… mẹ không còn nhiều thời gian.”
“Mẹ đi đây, nhất định con phải sống hạnh phúc, bình an… và yêu thương chính mình nhé…”
Cô ấy mỉm cười, nụ cười rất đẹp.
Nhưng hình như… cô ấy cũng đang khóc.
Trước khi bóng dáng biến mất hoàn toàn, tôi nghe được một câu rất khẽ:
“Bé con của mẹ, mẹ yêu con lắm…”
…
Khi tỉnh lại, trước mắt là màu trắng toát.
Không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Một lúc lâu sau, tôi mới nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện.
[Hệ thống?]
Tôi nhẹ giọng gọi trong đầu.
Trước đây, mỗi lần tôi gọi, nó đều sẽ trả lời.
Nhưng lần này, mọi thứ vẫn yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức khiến người ta bất an.
[Hệ thống, cậu có ở đó không?]
Tôi thử gọi thêm vài lần nữa.
Nhưng vẫn không có âm thanh nào vang lên.
Như thể hệ thống đã đồng hành cùng tôi suốt mười ba năm qua… chưa từng tồn tại.
Chỉ trong khoảnh khắc, lòng tôi như trống rỗng.
Một nỗi buồn vô hình lan tràn.
24
Hôm xuất viện đúng vào ngày 30 Tết.
Bà nội đến đón tôi.
Cảnh sát cũng đến, báo tin rằng chú hai, Phó Diên Xuyên và Trình Triệt đều đã bị bắt.
Nghe nói, trong quá trình điều tra, cảnh sát tìm thấy rất nhiều video vi phạm đạo đức và pháp luật trong nhà chú hai.
Phó Diên Xuyên thì bị tố cáo đã dùng tiền và hình ảnh riêng tư để ép buộc nhiều cô gái.
Chỉ có Trình Triệt là ngoài việc tham gia vụ bắt cóc tôi, không có hành vi khác.
Nhưng cảnh sát cũng trấn an tôi:
“Chỉ cần đã phạm pháp, nhất định sẽ bị trừng trị đúng luật.”
Ngoài những lời an ủi ấy, họ còn mang đến một đoạn video.
Trong video là một người phụ nữ mặc váy trắng — giống hệt hình ảnh trong giấc mơ — đang hớt hải chạy vào đồn công an báo án.
Cảnh sát hỏi tôi:
“Đây là người báo án đầu tiên, nhưng sau đó chúng tôi không thể liên lạc được nữa. Cháu có quen cô ấy không?”
Tôi nhìn vào hình ảnh trong video. Vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Tự nhiên sống mũi cay xè, muốn khóc.
Tôi biết chứ.
Nhưng không thể nói với họ rằng… cô ấy không phải người.
Mà là hệ thống.
Thế nên, tôi chỉ lắc đầu: “Cháu không quen.”
Rồi quay đi, giấu đi sự xúc động trong lòng.
Không hề để ý rằng sắc mặt của bà nội lúc ấy đã thay đổi liên tục.
Hôm đó, vì chúng tôi phải về quê đón Tết, cảnh sát cũng không hỏi thêm.
Nhưng khi về nhà, bà nội lặng lẽ ôm ra một chiếc hộp cũ từ phòng chứa đồ.
Bà rưng rưng nước mắt:
“Đây là những thứ ba mẹ con để lại, con hãy xem đi.”
Năm đó, sau khi ba mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe, chú hai đã đốt hầu hết di vật, bảo là sợ bà nội xúc động.
Chỉ còn lại một ít, cất trong căn phòng nhỏ này.
Vì sợ bà nội đau lòng, tôi cũng chưa từng dám đòi xem.
Nhưng hôm nay, chính bà đưa cho tôi.
Bên trong không có nhiều.
Vài tờ giấy tờ cũ kỹ, và một cuốn nhật ký.
Trang đầu tiên, là nét chữ mềm mại:
“Hôm nay, bé cưng của mẹ chào đời rồi!”
“Con bé đáng yêu quá! Từ hôm nay, mẹ phải hôn con mười lần mỗi ngày!”
Trang thứ hai, dán một bức ảnh.
——
Trong ảnh là một đứa bé đang ngủ say trên giường bệnh.
Một người phụ nữ trẻ nhìn đứa bé bằng ánh mắt đầy yêu thương và mãn nguyện.
Bức ảnh rất đỗi bình thường.
Nhưng ngay khi tôi nhìn rõ mặt người phụ nữ ấy…
Tôi chợt sững người.
Trong đầu bỗng hiện lên vô số mảnh ký ức chắp vá:
Ngày đầu gặp hệ thống, nó nói: “Muốn sinh ra con.”
Nó từng bảo: “Trước khi làm hệ thống, tôi từng là con người.”
Những lần nó cằn nhằn, có giọng nói quen quen…
Những lần gọi tôi là “ký chủ”, rồi lại gọi là “bé cưng”.
Cho đến câu cuối cùng trong giấc mơ:
“Bé cưng của mẹ, mẹ yêu con…”
“Đùng!”
Một tiếng pháo hoa vang trời nổ tung trên bầu trời đêm 30 Tết.
Tiếng pháo vọng vào tai, như chạm đến tận linh hồn tôi.
Và tôi… không kìm được nữa, bật khóc.
Vì cuối cùng, tôi cũng hiểu ra.
Số điểm 18,000 từ đầu vốn không phải ngẫu nhiên.
Nó chính là tổng số “yêu con mười lần mỗi ngày” mà mẹ tôi dành cho tôi — từ ngày tôi sinh ra, đến ngày mẹ gặp tai nạn.
Tôi chợt nhận ra — hệ thống ấy, từ đầu đến cuối, chưa từng chỉ là một hệ thống.
Mà là người mẹ, đã âm thầm bảo vệ tôi suốt mười ba năm qua…
— Hết —