Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Mọi chuyện kết thúc hỗn loạn.
Trên đường về, chị lớn chị hai áp sát hai bên, thằng bố vác gậy đi .
Năm đó, đĩa lậu tràn lan.
Bài “Nhất sinh sở ái” vang lên:
“Bể khổ dậy sóng yêu thương
Trần gian khó trốn định mệnh
Yêu nhau mà chẳng tới đôi
Hay nên tin vào duyên trời?”
Tôi bóp nhẹ chị lớn:
“Chị lớn, duyên phận vội. Con không có bố, nên tưởng tình đàn ông quý giá. Nhưng tương lai dài.”
Chị lớn mắt đẫm lệ, thề sẽ tập trung học, thi đại học, kiếm tiền phụng dưỡng mẹ.
vô tư chị hai?
Nó vào lưng thằng bố cười rúc rích:
“Mẹ , chị lớn , thằng cu như Tôn Ngộ Không không?”
“Giống!” Hai mẹ con đồng thanh…
11
Hai năm , tôi phá sản.
Lũ quét cuốn trôi cửa hàng hàng hóa. Tôi căn nhà.
Chị lớn đỗ Thanh Bắc nhưng nhất quyết không đi học.
Lần tiên – duy nhất – tôi tát nó.
“Bậy! Mấy đỗ Thanh Bắc mà bỏ?”
“Mẹ , nhà hết tiền rồi.”
“Không sao, căn nhà.”
“MẸ!!!”
Cuối , chị lớn nghe lời lên đường.
“Mẹ gửi tiền, con sẽ đi làm thêm.” Nó nói trước khi đi, “Con sẽ cố kiếm tiền, mẹ khổ với các em.”
Trên chuyến tàu xanh Bắc tiến, chị lớn thò ra cửa sổ:
“Mẹ ! con đưa mẹ lên kéo cờ!”
“Không cần! Mẹ rồi!”
“Hả? Mẹ ở đâu?”
“Hồi nhỏ rồi! cả duyệt binh nữa! Trên TV màu!”
Gió cuốn lời tôi đi. Chị lớn không nghe .
Lau nước mắt, tôi về nhà mệt mỏi, moi ghế tìm phong bì.
Bên tiền học phí tôi dành dụm – nó không mang theo.
Tôi đếm tiền khóc, bé ngốc !
Nhưng đếm xong, phát hiện thừa một xấp.
Không đúng!
Chị hai đâu?
Bỗng tôi đau , lục lại ký ức kiếp trước.
ký ức, ngoài ông nội nghiện bài, bà nội hay chì chiết, có bố mẹ chị lớn mỗi năm về một lần.
từng có chị hai.
Nhưng không, tôi có chị hai.
Tôi đã ảnh cũ – một gái tươi cười đứng giữa chị lớn bố tôi.
Sao tôi gặp ấy?
Chợt hiểu ra, tôi gõ cửa nhà hàng xóm:
“Cháu con bé thứ hai nhà tôi không?”
“Sáng nó đi với một bà già…”
Hàng xóm bỗng giật :
“Trời ! Bà đó kẻ buôn người!”
12
Trên đường đến đồn công an, tôi chạy mất một chiếc dép.
Chị hai mới 17 tuổi! Nếu bị lên rừng thì hết đời!
Công an ghi lời khuyên xong bảo về chờ. Nhưng tôi không thể ngồi yên.
Tôi đón thằng bố trường quân sự về. Nghe tin, nó tôi đi hỏi khắp nơi.
Cuối , có người :
“Con bé nhà chị? Nó đến gia trang rồi.”
Khi hai mẹ con tới nơi, chị hai đang đi một người đàn ông lạ.
Tôi xông tới kéo chị hai lại:
“Con đi đâu thế!”
Chị hai nhìn tôi thằng bố , nước mắt rơi ròng:
“Mẹ , tìm con nữa! Con tự rồi! Tiền con để hết cho mẹ rồi!”
Nó nói đẩy tôi, nhưng tôi đứng trơ.
“Mẹ về đi, dắt thằng cu theo đi! Chị lớn cần tiền học, con học dốt, phí gạo…”
Tôi vẫn đứng trơ như đá.
Cuối , tôi dang rộng vòng ôm chặt lấy chị hai.
“Đi thôi, theo mẹ về nhà!”
Nhưng bước đi, gã đàn ông bên cạnh chị hai đã giơ chặn lại.
“Đi đâu? ấy vợ tôi mua bằng tiền đấy!”
Tôi rút xấp tiền người, nhét vào hắn:
“Tiền đây, trả lại! giờ đụng vào con gái tôi!”
“Cái gì thế? Giao dịch xong rồi! đi! Cấm đi!”
Thằng bố nhặt đá định ném, mấy người làng chạy ra ngăn lại.
“Cái quái gì đây! dám bắt nạt người họ ở gia trang !”
Nhưng ngay đó, họ im bặt.
Vì con dao phay tôi sáng loáng.
12
Hôm đó, tôi như điên cuồng vung dao chém loạn xạ.
tới chém, dù chẳng trúng nhưng đủ khiến lũ kia khiếp vía.
Kể cả chị hai thằng bố đứng chết trân, không biết nên khóc hay cười, cuối biết chửi bới lảm nhảm.
Có lẽ nhà tôi quá hung dữ, bọn họ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, dù sao không mất tiền nên bỏ qua.
Tôi kéo chị hai về, thằng bố theo , thi thoảng lại ném ánh mắt sát khí về phía đám người kia.
Về đến nhà, ba mẹ con ôm nhau khóc tức tưởi.
“Chị hai! Ngốc à? lại tự thế?”
“Chị hai! Chị học toán kiểu gì vậy? có năm trăm, đủ làm gì?”
“Mẹ , con xin lỗi! Thằng cu im đi!”
Tôi giơ , cho mỗi một cái búng trán.
“Hai im hết, chuyện qua rồi, kể chị lớn kẻo nó lại bỏ học!”
“Mẹ trẻ, cơ hội làm lại . Chị hai học hành tử tế, thằng cu đi lính cho tốt, ngày tốt ở phía !”
Hai gật lia lịa.
chuyện , tôi hiểu ra một điều:
Kiếp người có số, dù trọng sinh không ngăn được nghiệt duyên, nhưng có thể thay đổi cách giải quyết.
Như chị hai, kiếp trước tôi biết có người nhưng từng gặp, vì ấy đã bị sớm.
Lần khác, tôi tìm được ấy về, nghiệt duyên qua.