Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tới bệnh viện khám tổng quát.
Xác nhận không mang thai.
Cuối cùng sắp xếp lại toàn bộ tài sản Chu Hoài Nam từng giao cho tôi giữ suốt năm qua.
Tối trước khi đến Cục Dân chính, Chu Hoài Nam quay .
Hắn gọi điện cho tôi.
“Giao Giao, em dọn đi rồi ?”
6.
Đã với tôi im lặng trong điện thoại, hắn cười một mình.
“Giao Giao, em đáng yêu đấy.”
“Anh nói rồi mà, chỉ là trò thôi.”
“Vậy đi,” giọng hắn khá vui vẻ,
“đã thì cho trót, mai đi với anh nhận giấy ly hôn nhé?”
Tôi cầm chặt điện thoại.
“Giao Giao, yên tâm, chỉ là…”
“Được.” – tôi nói.
“Ồ~~~”
Đầu dây kia vang lên một tràng reo hò.
Tôi tắt .
Gửi thời gian cụ thể cho hắn qua WeChat.
Sáng hôm , tôi dậy rất sớm.
Chu Hoài Nam đến trễ.
Chắc là do Tống Chi cố ý, khóe môi hắn còn in một vết răng mờ mờ.
Hắn coi như không có.
Tôi cũng giả vờ không nhìn thấy.
Thủ tục còn nhanh hơn trước.
Chỉ mất chưa tới năm phút.
“Giao Giao, mai cho em một bất ngờ.”
Chu Hoài Nam khẽ đá vào bắp chân tôi.
Tôi cất giấy ly hôn: “Chu Hoài Nam, tối nay anh có rảnh không?”
Tôi nhìn hắn: “Có muốn nói với anh.”
Chu Hoài Nam khựng lại.
Từ lúc cưới đến giờ, tôi luôn gọi hắn là “chồng”.
Khoảnh khắc , hắn cong đôi mắt đào hoa, bật vào cuốn sổ đỏ trong :
“Được.”
7.
Cho dù Chu Hoài Nam của năm nay đã thay đổi nào, tôi cũng không muốn phủ nhận Chu Hoài Nam của năm trước.
Tôi biết ơn quãng thời gian hắn từng ở tôi, từng chăm sóc tôi.
vậy ra, tôi chưa từng nghĩ sẽ rời đi mà không nói lời nào.
Nhưng tối hôm đó trời đổ mưa.
Sấm chớp ầm ầm.
Tôi rất sợ đêm như vậy.
Tai nạn năm ấy, cũng xảy ra trong một trận mưa lớn như .
Tôi cắn răng chịu đựng, cơ thể run rẩy, ngồi chờ Chu Hoài Nam.
Thậm chí tôi còn hơi lo lắng… lo rằng khi hắn xuất hiện, tôi sẽ thói bao năm mà sụp đổ hoàn toàn, lao vào lòng hắn bật khóc.
Nhưng hắn không đến.
Chỉ gọi một cuộc điện thoại.
Khi tôi bắt , đầu dây kia ồn ào đến hỗn loạn.
“Cứu rỗi gì chứ! Vớ vẩn!”
“Mấy năm đó con bé làm phiền đến phát điên! Nếu không mẹ ép, thèm để ý nó chắc?”
“Kết hôn á? Biết sao lại cưới sớm không?”
“Còn không nó không cho đụng vào người!”
“ chỉ tò mò, con bé không hễ xúc động là không nói được sao? lúc lên giường thì sao? Nó rên được không hả, hahaha…”
Ầm ầm —— Như có thứ gì đó, trong cơn giông mưa của đêm ấy, nữa xé toạc.
Tôi chỉ muốn trốn đi.
Không muốn ai thấy tôi thảm hại đến mức nào.
Nhưng có thể trốn ở đâu?
Chỗ nào cũng là mưa, là sấm sét.
Chỗ nào cũng là cười nhạo.
Lúc đó, điện thoại của Phó Thời Tu gọi đến.
“Giao Vọng Thư?”
Giọng anh vẫn bình tĩnh như mọi khi, như thể chỉ trong khoảnh khắc, tất âm thanh hỗn loạn ngoài kia đều biến mất.
“Em đang khóc sao?”
Tôi muốn nói là không.
Nhưng tôi không phát ra được nào.
Nước mắt lại như được chạm vào ngòi nổ, trào ra không thể kiểm soát.
“Đợi anh.”
Anh vẫn rất bình tĩnh:
“Anh tới đón em.”
8.
Nhị thiếu nhà họ Chu lại độc thân rồi.
Một đám tử tổ chức tiệc “độc thân”, trong KTV uống đến say mèm.
đám gục một hàng.
Không biết đã mấy giờ, có người mơ mơ màng màng lôi điện thoại ra.
“Má ơi! Tin nóng nè!”
Một la dậy sóng khiến mấy người tỉnh giấc.
“Người thừa kế vàng ngọc nhà họ Phó lại xuất hiện ở Hải !”
“Còn là bay chuyến riêng suốt đêm nữa kìa!”
Một người lờ đờ xua :
“Không thể nào. Không nói hắn ở nước ngoài dưỡng bệnh ? Mười năm rồi không thấy mặt.”
“ mà! Lên hot search rồi kìa!”
Điện thoại chuyền .
Không khí đang lạnh lẽo bỗng sôi nổi hẳn.
“Đúng là hắn ! Mà còn ôm một cô nữa! Nghe nói là gấp rút nước giữa đêm để đưa cô ấy đi!”
“Chậc, gấp đến nỗi chưa kịp làm truyền thông, sốt ruột đến vậy sao?”
“Đưa xem với đưa xem!”
“Ớ, con đó… nhìn sao mà nhỉ…”
“Anh Nam, anh Nam!”
Có người lay Chu Hoài Nam, “Anh nhìn thử xem cô trong lòng Phó Thời Tu kia, có giống dâu không?”
ra Chu Hoài Nam đã tỉnh từ lâu.
Nhưng hắn chẳng hứng thú với mấy nhà họ Phó.
“Sao có thể là dâu tụi mày được.”
Hắn cáu, giật lấy điện thoại: “ dâu tụi mày đến Hải còn chẳng dám ra, đừng nói là ra nước ngoài…”
Chỉ liếc một , hắn bỗng chết sững.
Sân bay mưa lớn xối xả.
Dưới cây dù đen, người đàn ông cao lớn, gương mặt lạnh lùng.
Ôm cô trong lòng, che chắn không sót một chút nào.
Nhưng hắn quá thuộc với Giao Vọng Thư.
Dáng người đó, màu tóc đó…
Không thể nào.
Chu Hoài Nam “bốp” một ném điện thoại xuống.
Giao Giao sao có thể ai như Phó Thời Tu chứ?
Tối nay cô còn hẹn hắn đến căn hộ cô ở.
Chắc là một tháng rồi chưa gặp, cô nhớ hắn đến phát điên.
Chu Hoài Nam rút một điếu thuốc từ kẹp, châm lửa.
Rồi lấy điện thoại mình ra.
Lật tới số của Giao Vọng Thư, chuẩn gọi.
Liếc thấy giờ trên màn hình.
Ba giờ sáng.
Thôi, giờ này chắc cô đang ngủ.
Nhưng…
Dù là giờ nào, điện thoại của hắn, Giao Giao luôn nghe .
Chu Hoài Nam bật lại màn hình.
Gọi đi.
“Xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện không tồn tại.”
9.
vụ tai nạn năm đó, tôi chưa từng rời khỏi Hải .
Tất các phương tiện giao thông đều khiến tôi sợ hãi.
Đặt chân đến một nơi hoàn toàn xa lạ lại càng khiến tôi bất an không yên.
Tôi ngồi cạnh Phó Thời Tu, căng thẳng đến mức cứ mân mê mình mãi.
Anh rất cao.
Dù cùng ngồi ghế , vẫn cao hơn tôi hẳn một đầu.
Anh trông nghiêm nghị lắm.
Tài xế nói gì, anh chỉ ừ hữ vài chữ là dứt.
Anh hình như là nhân vật rất có máu mặt.
Lúc nãy ở sân bay Hải , đám phóng viên vây kín chúng tôi không chừa một khe hở.
Miệng không ngớt gọi “Phó tiên sinh”.
Tôi có … đã hành động quá bốc đồng rồi không?
tên “Phó Thời Tu” này, mãi đến đầu nói qua điện thoại tôi mới biết.
Còn Paris – phố này, trước giờ tôi thậm chí chưa từng dám mơ tới.
Người cạnh khẽ động đậy.
Lấy gì đó trong túi ra, đưa cho tôi.
“Muốn ăn không?”
Một viên kẹo.
Trên giấy gói in hình thỏ màu hồng.
Trí nhớ tôi lập tức kéo hai năm trước – khoảng thời gian tôi kiên trì gửi tin cho “cô ấy”.
“Em , em có thích ăn kẹo không?”
“ mới tìm được loại này, ngon lắm!”
“Vừa mềm vừa dẻo, mùi đào thơm lắm luôn!”
“Nếu em thích, cho địa chỉ, gửi hộp cho em nhé?”
“Cô ấy” đầu chịu trả lời, gửi cho tôi một địa chỉ bằng Anh.
Khoảnh khắc đó, cảm giác xa lạ lập tức tan biến.
Loại kẹo thỏ này tôi từng mất bao mới tìm được.
Tôi tìm theo ảnh đại diện WeChat của anh.
Chỉ muốn dỗ “em cô độc” kia vui lên một chút.
“Cần anh bóc giúp không?”
Hóa ra anh cũng không khó gần như vẻ ngoài.
Giọng nói rất dịu dàng, trong mắt còn lấp lánh tia ấm áp.
Chưa đợi tôi gật đầu, anh đã thạo bóc vỏ kẹo.
Tôi nhận lấy, bỏ vào miệng.
Hương vị thuộc lan dần từ đầu lưỡi ra khắp khoang miệng.
Toàn thân như được buông lỏng, từng lỗ chân lông cũng thở phào.
10.
Tôi sự đã ở lại một nơi hoàn toàn xa lạ.
Phó Thời Tu sắp xếp cho tôi ở trong căn hộ của anh.
Nhưng anh hình như rất bận, hầu như không nhà.
Tuần đầu tiên khi tôi vượt qua chênh lệch múi giờ, anh đã tìm tôi nói một .
“Vọng Thư, em muốn làm gì?”
Một câu khiến tôi sững người.
Chu Hoài Nam chưa bao giờ cho tôi đi làm.
“Em mà căng thẳng là nói còn chẳng rõ ràng, làm được gì chứ?”
“Ngoan, ở nhà trồng hoa nuôi cỏ, chẳng lẽ anh còn thiếu chút tiền đó sao?”
Còn Phó Thời Tu thì nhấp một ngụm cà phê:
“ học ngôn ngữ của em vẫn chưa bắt đầu, nhưng ở Paris có khá nhiều người Hoa.”
Tôi siết chặt :
“Em… làm được sao?”
Phó Thời Tu nhướng mày: “Không thử sao biết?”
là tôi sự tìm được một .
Dạy Trung cho một bé người Hoa.
Chỉ là một gia sư rất bình thường, nhưng tôi lại vui đến lạ.
Vui đến mức muốn chia sẻ với vài người bạn thân ít ỏi rằng: Tôi dường như… cũng không đến nỗi vô dụng.
Vừa đăng nhập WeChat, tin nhắn liền đổ vào như tuyết rơi.
【Giao Giao cậu biến đi đâu rồi? Chu thiếu sắp phát điên tìm cậu đấy!】
11.
Chu Hoài Nam tìm tôi?
Hôm rời đi cùng Phó Thời Tu, tôi không ở trong trạng thái tốt nhất.
vậy tất thủ tục đó đều do anh xử lý.
Tài sản vốn định trả lại cho Chu Hoài Nam, anh đã chuyển hết nhà cũ họ Chu.
Tài sản cần xử lý, giao cho luật sư mà tôi từng chọn.
thủ tục liên quan đến hậu ly hôn, cũng để luật sư lo liệu.
thứ khác như sim điện thoại, Phó Thời Tu đã hủy trực tiếp.
Chu Hoài Nam có , thì nên tìm luật sư, không tìm tôi.
Tôi đang xóa dần tin nhắn đó, thì một cuộc gọi thoại bất ngờ đổ đến.
lỡ chạm quá nhanh, tôi vô tình bấm nhận.
“Giao Vọng Thư! Em đang giở trò gì đấy?!”
của Chu Hoài Nam vang thẳng vào tai tôi:
“Điện thoại trộm ?”
“ trộm không biết mua mới sao?”
“Mua rồi mà không biết gọi cho anh ?”
“Số điện thoại của anh em không thuộc làu làu ?!”
Tôi lặng lẽ cầm .
“Còn nữa, em chạy đi đâu rồi?”
“Em đưa mấy thứ đó nhà cũ làm gì?”
“Kỷ niệm ba năm em còn muốn ăn mừng hay không?”
“Chu Hoài Nam.” – tôi bất ngờ gọi tên hắn rất nhẹ nhàng.
“Chúng ta đã ly hôn rồi.”
Không đợi hắn nói tiếp, tôi dứt khoát cúp .
【Giao Giao, đã bảo với em bao là kịch kịch, em nghe không hiểu ?】
【Số mới là gì? Gửi anh.】
【WeChat cũng kết bạn lại đi, em không định liên lạc với anh nữa ?】
Tin nhắn cứ nhảy liên tiếp.
Tôi bấm vào ảnh đại diện, chặn.
Rồi tìm tất bạn bè của Chu Hoài Nam trong danh bạ.
Chặn hết.