Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

sớm tỉnh dậy, tôi lo lắng cầm điện thoại mở Wechat.

Khi nhìn thấy khung chat với Thịnh Dương vẫn ở đó.

Tôi có thể cảm nhận được niềm vui tràn ngập hôm nay.

thứ hai sau tiệc đính hôn.

Cũng là khai giảng năm hai đại học của tôi.

Sau khi rửa mặt buổi , bước xuống lầu.

Tôi bất ngờ thấy Nguyễn Thư đang ngồi ăn ở bàn ăn.

ngạc nhiên vì sớm thế này mà chị ấy đã về nhà.

Tôi chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh chị.

sau đừng biến mất không một lời như thế nữa, được không?”

Nguyễn Thư quay đầu nhìn tôi, mỉm cười, rồi đưa từ túi áo lấy ra một chiếc vòng vàng lớn đeo vào tôi.

“Cảm ơn em hôm qua đã giúp chị giải quyết rắc rối lớn, em gái tốt của chị.”

Tôi môi, ngăn lại động tác của chị.

“Chị nhớ bức thư tình mà hồi cấp 3 em lén viết không?”

Nguyễn Thư đầu.

“Người em thầm yêu đó chính là Thịnh Dương.”

Động tác trên Nguyễn Thư khựng lại.

Chị sững sờ ngẩng đầu nhìn tôi, gương mặt đầy kinh ngạc:

“Nguyễn Miên, mắt em dính bùn ? Em thích anh ta sao?”

Tôi kéo môi, hờn dỗi :

“Chị!”

“Được rồi! Thích thì thích, ít ra cái tên đó cũng không tệ.”

Nguyễn Miên, đừng để tình cảm chiếm trọn tâm trí, giống như mẹ em và mẹ chị… sẽ rất đau đấy.”

Tôi môi, đầu, miệng vâng lòng thì không hẳn.

Biệt thự nhà họ Nguyễn, suốt một thời gian dài có tôi và Nguyễn Thư ở cùng.

Mẹ của Nguyễn Thư, khi chị ấy mười bốn tuổi, vì không chịu nổi sự trăng hoa của bố tôi, đã sớm ly hôn và ra nước ngoài.

tôi, chính là đứa con ngoài giá thú mà Nguyễn Phú Minh đưa về sau khi mẹ Nguyễn Thư rời đi.

Ban đầu khi tôi mới đến nhà họ Nguyễn, Nguyễn Thư cực kỳ ghét tôi, chị ấy cho rằng mẹ tôi đã phá hoại hạnh phúc của gia đình .

Chị từng lạnh lùng với tôi:

“Em tưởng mẹ em đến đây là để thay thế mẹ chị, trở thành bà chủ nhà họ Nguyễn sao? cho em biết, đừng mơ!”

Khi đó, tôi là một đứa bé nhỏ xíu, nghe thấy chị nhắc đến mẹ – người mới qua đời.

Nỗi ấm ức lòng bùng , tôi môi, rồi bật khóc nức nở.

Chị sợ hãi, luống cuống đến mức vội vàng lau nước mắt cho tôi.

Tôi nấc nghẹn khóc giải thích:

“Mẹ em mất rồi, sẽ không mẹ kế của chị đâu.”

Về sau chị mới biết, mẹ tôi thực ra cũng là một người phụ nữ đáng thương Nguyễn Phú Minh lừa dối.

Thời trẻ mẹ ông ta dụ dỗ mang thai, đến khi biết ông ta đã kết hôn, mẹ lập tức cắt đứt mọi liên hệ.

mẹ đơn thân cực khổ, bà chưa từng quay lại tìm Nguyễn Phú Minh, cũng không nhắc đến ông ta trước mặt tôi.

Nếu không phải vì bà bệnh nặng qua đời.

Tôi nghĩ đời này tôi sẽ không biết có một người cha đang sống trên thế gian này.

5

Ăn xong.

Nguyễn Thư liền lái chiếc xe thể thao màu hồng chói lóa của chị ấy, chuẩn đưa tôi đến trường.

“Lại đi ở ký túc xá !”

Tôi đầu: “Nhà xa quá.”

“Để chị bảo ông Nguyễn mua cho em căn hộ gần trường đi, hai chị em cùng ở, em mà đi thì chị buồn chết mất!”

, chị sáp mặt lại gần.

Tôi vội vàng đẩy chị ra xa một : “Mấy anh bạn trai của chị chưa đủ ?”

Chị ngập ngừng giây lát.

“Thế thì em vẫn nên ở ký túc đi!”

Tôi giật khóe môi, hừ nhẹ một tiếng.

đầu nhập học có rất nhiều việc phải .

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong.

Tôi nghỉ một lúc rồi mới cầm điện thoại .

nhìn đã thấy Thịnh Dương gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

11:30.

Thịnh Dương: 【Ăn cơm chưa?】

Thịnh Dương: 【Bạn anh mới mở quán nướng, đi thử không?】

12:00.

Thịnh Dương: 【Bận lắm ?】

12:30.

Thịnh Dương: 【Tối đi ăn cũng được.】

13:00.

Thịnh Dương: 【? bắt cóc rồi ?】

Tin cuối là lúc 4 giờ chiều.

Là một đoạn tin nhắn thoại.

Giọng Thịnh Dương vang :

“Nguyễn Miên, đang đùa anh đấy ? Trước đây em cũng lạnh nhạt với bạn trai cũ thế này sao?”

nghe giọng thôi mà tôi cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt giận dữ của anh bên màn hình.

Tôi lập tức nhắn lại.

【Xin lỗi, hôm nay khai giảng bận quá nên giờ mới thấy tin nhắn.】

Tin nhắn của Thịnh Dương tới ngay sau đó.

Thịnh Dương: 【Biết rồi, sau nhớ nhìn điện thoại thường xuyên hơn.】

Tôi: 【(mèo con)Ừ ừ.】

Thịnh Dương: 【Anh đến đón em đi ăn nhé?】

Tôi: 【Được ạ~】

đặt điện thoại xuống.

Các gái đã bắt đầu rủ nhau đi ăn.

“Nguyễn Miên, tụi đi ăn lẩu nha!”

Tôi lắc đầu từ chối: “ sau ăn với mấy cậu được không? Tớ có hẹn rồi.”

Bạn cùng kéo tôi nũng nịu: “Đây là đầu tiên tụi đi ăn chung đấy, đi cùng nha~”

Tôi môi, nhìn ánh mắt mong đợi của các bạn.

Thật sự không đành lòng từ chối, dù gì cũng là đầu tiên đi ăn chung.

“Để tớ nhắn cho người một tiếng.”

Mấy bạn đầu lia lịa.

【Mai đi ăn được không? Các bạn cùng tụ tập một .】

Tin nhắn được trả lời ngay lập tức.

Thịnh Dương: 【Bảo bối, em tưởng anh hiền lắm phải không?】

Nhìn dòng tin đó, tôi thật sự không biết phải trả lời sao.

Thịnh Dương: 【Không phải anh vô lý, hôm nay em không nhắn gì cho anh, giờ cũng không ăn cùng anh, như thế khiến anh rất thiếu cảm giác an toàn.】

Đọc tin nhắn anh gửi.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy giọng điệu như mang theo một tủi thân.

Mặc dù cảm giác đó chẳng hề hợp với anh nào.

Trầm mặc một lúc, khi tôi đang nghĩ xem nên dỗ thế nào.

Khung chat lại hiện một tin mới.

Thịnh Dương: 【Gọi bạn cùng em đi chung nhé? Anh mời.】

Tôi mới vui vẻ cười, thấy cách này đúng là vẹn đôi đường.

“Tớ… bạn trai tớ mời mấy cậu đi ăn, đi chung luôn nha?”

Ba bạn cùng nhìn nhau, rồi đồng thanh: “Mời tụi tớ! Được nha!”

Tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

nhóm chuẩn rồi cùng nhau ra ngoài.

Lúc ra đến cổng trường, Thịnh Dương đã đỗ xe bên đường chờ sẵn.

Ba bạn ngồi ghế sau, tôi ngồi ở ghế phụ.

Nhóm chat ký túc mới lập nay giờ đã sôi nổi vô cùng.

: 【Miên Miên! Bạn trai cậu đỉnh quá đi!】

Dao Dao: 【Chiếc Maybach tám chữ số đó! Được ngồi một là đủ mãn nguyện rồi!】

Tiểu Ninh: 【 mà anh chàng may mắn thật, có thể yêu được Miên Miên mềm mềm ngọt ngào như bánh kem nhỏ.】

: 【Tán thành!】

Tôi nhìn tin nhắn, môi cười lén.

Miên Miên: 【Lát nữa ăn thả ga nhé!!!】

, Dao Dao, Tiểu Ninh: 【Rõ rồi!】

Ba bạn cùng ăn lẩu ở quán đang nổi trên mạng gần đây.

Vì vậy Thịnh Dương theo định vị tôi gửi mà lái xe đến đó.

Khi xuống xe, tôi phát hiện quán lẩu này nằm khu phố sầm uất, hơi bình dân.

Theo những gì tôi biết về anh trước , Thịnh Dương dường như rất hiếm khi đến những nơi như thế này để ăn uống.

Tôi có lo lắng anh sẽ thấy không thoải mái, vô thức ngẩng đầu nhìn anh.

Thấy trên mặt anh không có nào khó chịu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ anh cảm nhận được ánh nhìn của tôi.

Thịnh Dương cúi đầu nắm lấy tôi: “Anh biết anh đẹp trai, em không cần cứ nhìn chằm chằm thế đâu! Anh ngại đấy, sẽ đỏ mặt mất.”

Mặt anh chẳng đỏ, mặt tôi thì đỏ bừng.

Tôi vội quay đầu nhìn thẳng phía trước.

“Tôi sợ anh không quen ăn ở chỗ này.”

Thịnh Dương siết nhẹ tôi, nhìn đỉnh đầu tôi.

Ánh mắt mang theo nụ cười bất cần: “Em tưởng anh từ lầu son bước ra, gì mà có nhiều chỗ không quen thế.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Thế anh có thích ăn lẩu không?”

Anh không trả lời ngay, nhàn nhạt liếc nhìn tôi, khóe môi cong.

“Em thích ?”

Tôi đầu: “Thích.”

“Vậy anh cũng thích.”

Tôi ngẩn ra, phản ứng lại rồi lặng lẽ quay đầu đi, khóe môi cong không kiểm soát.

Giữa khung cảnh ồn ào, một hạt mầm tim tôi như âm thầm nảy nở, rễ của nó đã cắm sâu vào lòng tôi, quấn lấy chặt hơn rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương