Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không tìm được việc.
Trong bối cảnh việc thoại viên nhan nhản, lương tháng 3000, nghỉ 4 ngày/tháng, mỗi ngày 300 cuộc.
Tôi dứt khoát quyết định đi phỏng vấn làm thư ký riêng cho thái tử gia họ Tần – Tần Nghiêm.
Lương tháng 20 vạn, bao bao ở, không quản thời gian đi làm tan làm.
Thật sự quá hấp dẫn.
Mang theo 0.0001% khả năng được chọn, tôi khoác lên người bộ đồ sở chỉnh, đến địa điểm phỏng vấn.
Người phỏng vấn nhìn lướt qua sơ yếu lý lịch của tôi.
“Chào cô, cô Ứng.”
“Chuyên môn đặc biệt của cô là… đai đen taekwondo?”
Anh nhíu chặt mày.
Sau đó đánh giá tôi từ đầu đến chân.
“Xin lỗi cô, không phù hợp lắm.”
Thật ra tôi đã bị lý là sẽ bị loại.
nhìn khắp căn phòng này.
Ai cũng là mỹ nhân cấp tuyệt sắc.
Tôi gật đầu cảm ơn, tiện cầm một nắm kẹo bạc hà trên khay hoa quả.
khi rời đi, tôi quyết định đến cửa thang máy riêng dành cho Tổng tài Tần của Tập đoàn Tần Thị chụp một tấm ảnh kỷ niệm.
Nơi này đã trở thành điểm check-in nổi tiếng trên mạng xã hội.
Rất nhiều người đến Tần Thị đều chụp ảnh ở đây đăng lên vòng bạn bè.
Tôi giơ máy lên, tạo dáng thật vừa ý, bị bấm chụp.
Không ngờ cánh cửa thang máy sau lưng đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông cao 1m85 mặc vest đen, vai rộng eo thon, đúng giá áo treo đồ trời sinh.
Là Tần Nghiêm.
Anh đứng một trong thang máy, sắc không tốt, môi trắng bệch.
Chúng tôi đương nhiên chạm nhau.
Tôi chột dạ nhét vội thoại vào túi quần.
túi quần đã đầy kẹo bạc hà lúc nãy tôi vơ.
quả là khi nhét thoại vào, mấy viên kẹo rơi ra lạch cạch.
Xong rồi.
Tần Nghiêm sẽ nghĩ tôi tình đến đây trộm kẹo ty mất.
Tôi ném lý lịch sang một bên, lập tức cúi người điên cuồng nhặt kẹo, gắng cứu vãn tình hình.
Đồng thời thầm cầu nguyện trong lòng, mong Tần Nghiêm nhanh chóng rời đi.
Đột nhiên, một bóng đen phủ lên đầu tôi.
Tần Nghiêm đã bước đến tôi, đưa ra:
“Tôi bị hạ đường huyết.”
“Kẹo bạc hà của em, có thể cho tôi một viên không?”
Tôi ngẩn ra.
Lập tức đưa kẹo cho anh .
“Cảm ơn.”
Anh kẹo, luôn, khi đi còn dừng mắt lại một giây trên bản sơ yếu lý lịch tôi vứt dưới đất.
là tối hôm đó.
Tôi được thư mời việc.
Người gửi – chính là Tần Nghiêm.
Thật ra tôi đã đoán được phần nào.
Một việc lương cao như vậy, chắc chắn không chỉ đơn giản là làm việc.
vậy khi Tần Nghiêm yêu cầu tôi giúp anh giải tỏa rối loạn thể chất.
Tôi rất ngoan ngoãn theo.
Cầm tiền của người, giúp người giải họa, huống chi anh còn có gương như tượng tạc, ôm đi ngủ đúng là sướng thật.
Cuộc sống vừa có tiền vừa có “sướng” này kéo dài suốt 3 năm.
Cho đến mấy ngày gần đây, xảy ra biến lớn.
2
Trong không bật đèn.
Nguồn sáng duy nhất là ánh đèn xa hoa trụy lạc của thành phố về đêm bên ngoài cửa sổ sát đất.
Tần Nghiêm ép tôi tựa vào kính.
Môi anh áp sát tai tôi.
“Bảo bối, hôm nay em sao lại hồn vía lên mây ?”
Tôi cắn môi:
“Tháng này… kinh nguyệt của em trễ nửa tháng rồi…”
Tuy kia kinh nguyệt tôi cũng không đều.
lần này lại khiến tôi bất an lạ thường.
Anh siết lấy gáy tôi, đầu ngón nhẹ nhàng xoa xoa.
“Muốn nói gì?”
“Em có khi nào… đã có thai không?”
“Yên , không đâu.”
Tần Nghiêm rất dứt khoát cắt ngang lời tôi.
“ em từng uống thuốc tránh thai, lỡ như…”
“Không có lỡ như, Tiểu Ly.”
Không hiểu sao, trong lòng tôi bỗng trào lên cảm giác khó chịu.
Tôi cúi đầu, lại càng không nhập nổi.
“Sao vậy, tôi khiến em thất vọng à?”
“Không có.” Tôi cứng đầu phản bác, “Em cũng không muốn có con.”
“Ừ, tôi biết.”
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ tập trung chiếm đoạt.
Một tiếng sau.
Tần Nghiêm bế tôi vào phòng tắm, giúp tôi dọn dẹp sạch sẽ, rồi cùng nhau trở lại phòng ngủ.
Anh xoa đầu tôi, giọng khàn khàn pha lẫn mệt mỏi.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, bảo bối.”
Tôi quay lưng về phía anh.
Khóe mắt đã không kìm được mà bắt đầu ươn ướt.
Hu hu.
Tôi thật sự là một con chim hoàng yến không đạt , lại đi rung động kim chủ của .
Thực ra ban nãy, tôi đã mơ tưởng đến cảnh Tần Nghiêm nói: “Nếu em mang thai cứ sinh đứa trẻ ra.”
“Ngày mai tôi phải đi tác, khoảng bảy ngày.”
“Nếu em muốn đi cùng, tôi bảo người đặt vé cho em.”
“Tiểu Ly?”
“Dạ?”
Lúc này tôi mới hoàn hồn, phát hiện Tần Nghiêm đã nói rất nhiều.
Tôi không lọt một chữ nào .
Anh kéo tôi vào lòng, giọng nói dịu dàng:
“Không muốn đi?”
“Không sao, không muốn đi ở ngoan ngoãn đợi tôi.”
Mi mắt tôi khẽ run, trong lòng càng thêm khó chịu.
Tại sao không thể ép tôi đi cùng?
Sao lại hỏi ý kiến tôi làm gì?
Hồi đầu, chứng rối loạn của Tần Nghiêm rất nghiêm trọng, trừ ngày đèn đỏ của tôi ra hầu như ngày nào anh cũng cần đến tôi.
Từ đầu năm nay, bệnh anh đỡ đi rất nhiều.
Tôi hơi hụt hẫng, ra sớm muộn gì mối quan hệ giữa chúng tôi cũng sẽ thúc.
Nghĩ đến đây.
trạng càng u ám hơn.
Tôi vốn là người không giấu được chuyện gì, cảm xúc hiện hết lên .
Tần Nghiêm dùng lòng bàn nâng tôi lên:
“Sao , hết tiền tiêu vặt rồi à?”
“Lát nữa tôi bảo người chuyển khoản cho em.”
Tôi giải thích: “Không phải chuyện đó.”
“Vậy là chuyện gì?” Anh kiên nhẫn nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi vẫn không đủ dũng khí nói thẳng.
Chỉ dám vòng vo thăm dò:
“Tần Nghiêm, anh đã từng nghĩ đến chuyện hôn, sinh con với người khác ?”
“ từng.”
Thái độ của Tần Nghiêm đột nhiên lạnh đi, anh nhắm mắt lại, cánh ôm eo tôi siết chặt.
“Ngủ đi.”
Trong bóng tối dày đặc.
Tôi trân trân nhìn vào khoảng không vô định hơn nửa tiếng, chỉ đến khi tiếng hô hấp đều đặn của Tần Nghiêm sau khi ngủ, tôi mới không kìm được mà rơi vài giọt nước mắt.
Sợ nước mắt rơi lên cánh anh.
Tôi vội vàng lau đi.
Thôi vậy.
Kim chủ tìm chim hoàng yến vốn chỉ chơi đùa.
Anh không muốn hôn cũng là chuyện bình thường.
Là tôi vượt rào, mơ mộng những thứ không nên mơ rồi.
3
Ngày hôm sau, Tần Nghiêm rời đi.
Căn rộng lớn chỉ còn lại một tôi.
Trong lòng trống rỗng, tôi cuộn trong chăn, lướt xem video, muốn làm gì .
Cô giúp việc nấu xong cơm, tôi mấy lần vào .
Tôi không có khẩu vị, đói chút nào.
Trong đầu không kìm được lại nghĩ đến Tần Nghiêm.
Tôi ra một chuyện rất đáng sợ.
Tôi vậy mà… lại mắc chứng lo âu chia ly với Tần Nghiêm rồi.
Chuyện này thật sự rất tệ.
trốn tránh cảm xúc này, tôi quyết định ngủ cho qua.
nhắm mắt rất lâu mà vẫn không ngủ được.
gắng chịu đựng cho đến 3 giờ sáng.
Tần Nghiêm tới.
Hình như anh vẫn đang bận, cuộc được nối không lên tiếng ngay.
Loa ngoài truyền đến âm thanh lật tài liệu và gõ bàn phím từ bên kia.
Một lúc sau, Tần Nghiêm mới lên tiếng:
“Dì Vương nói em ngày gì, sao lại nhốt trong phòng vậy?”
Tôi khịt mũi:
“ trạng không tốt.”
Âm thanh bật lửa ma sát vang lên rất khẽ.
Tần Nghiêm châm thuốc.
“Ở một buồn chán à?”
Tôi ôm lấy chiếc gối Tần Nghiêm từng nằm, lặng lẽ gật đầu.
“ uống cho đàng hoàng, mai tôi sẽ tìm người đến bầu bạn với em.”
“Ngoan, lời. Tôi phải xử lý việc rồi.”
“Biết rồi.”
Cuộc thúc.
giới lại trở nên tĩnh lặng.
Cảm giác bức bối lại lần nữa cuộn trào trong lòng.
Vừa mới muốn khóc, Tần Nghiêm lại tới.
“Ai cho em dập máy?”
Tôi có chút tủi thân:
“Không phải anh nói anh bận à?”
Tần Nghiêm dập điếu thuốc:
“ giọng em giống đang buồn ngủ.”
“ nên tôi quyết định em ở bên tôi làm việc.”
Nói là như vậy.
thực tế…
Tôi âm thanh từ phía Tần Nghiêm truyền qua, lại cảm vô cùng an , đến mức… ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
4
Lúc tôi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Sạc lại thoại.
tin nhắn Tần Nghiêm gửi từ nửa tiếng :
“Còn dậy?”
Tôi trả lời:
“Vừa mới tỉnh.”
Không rõ anh đang bận gì, không trả lời ngay lập tức.
Tôi đặt thoại xuống, đi rửa .
Trong tắm, hiểu ma xui quỷ khiến nào, tôi lại mở app đặt đồ , đặt liền ba que thử thai của ba nhãn hiệu khác nhau.
Nửa tiếng sau.
Trái tim treo lơ lửng của tôi hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Không một que nào ngoại lệ, tất đều hiển thị rõ ràng một sự thật.
Tôi, đã mang thai.
Khi đầu óc tôi rối như tơ vò, phân vân không biết nên nói chuyện này với Tần Nghiêm nào…
Chuông cửa vang lên.
Tôi mở cửa, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhào vào ôm tôi ngay lập tức.
“Chị Ứng Ly, em nhớ chị quá trời luôn á!”
Đó là em gái nuôi của Tần Nghiêm – Tần Mẫn.
Chỉ là cô ấy giống Tần Nghiêm chút nào.
cô ấy là con gái của chiến hữu ông nội Tần Nghiêm lại, ông cô đáng thương nên về nuôi, xem như em gái của Tần Nghiêm.
Thực tế giữa cô và họ Tần không hề có quan hệ máu mủ.
Tôi cong môi cười, tỏ ra tỉnh táo:
“Lâu rồi không gặp, Mẫn Mẫn, chị cũng nhớ em.”