Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Khi Thẩm Tư Hoài được đẩy ra ngoài, bác sĩ nói đã cấp cứu kịp thời, chỉ cần nằm viện theo dõi vài ngày là được.
Nghĩ đến mắt của anh ta khi gọi tôi là vợ nạn, giống với dáng vẻ nghếch thường ngày.
Lẽ nào… anh ta nhớ rồi?
Tôi vừa định vào phòng bệnh thì thấy Lâm Dao Dao đang ngồi bên mép giường.
xảy ra nạn, tôi đã gọi cô ta tới.
Thẩm Tư Hoài tỉnh lại rồi, vẫn đang làm nũng gọi cô ta là vợ.
Tôi lập tức phủ định khả năng anh ta ký ức, nhưng trong lòng lại bỗng có cảm giác khó chịu không rõ tên.
Tôi cố kìm lại cảm xúc đó, dù sao tiền bạc vẫn thực tế hơn.
Thấy Lâm Dao Dao định ôm Thẩm Tư Hoài, tôi nhanh tay lấy điện thoại chụp lén.
Đáng tiếc là chưa chụp được ảnh hôn, nhưng ảnh ôm cũng đủ thân mật rồi.
14
“Cô Lâm, khi Thẩm Tư Hoài nhà cô, cô có thấy anh ta cầm theo một hợp không?”
mắt Lâm Dao Dao khựng lại.
Tôi tiếp tục: “Là hợp hồi kết hôn, anh ta ký với tôi.”
“Chỉ cần tôi lấy lại được đó, tôi lập tức có thể ly hôn với anh ta.”
Cô ta ngẩn ra: “Tôi hình như thấy, nhưng không phải nhà tôi.”
“Với lại, cô Mộ, cô thật muốn ly hôn với Thẩm Tư Hoài đến vậy sao?”
Tôi phải đang tạo điều kiện cho hai người các người, tiện thể cũng giải thoát cho chính mình à?
Thấy Lâm Dao Dao còn muốn nói gì đó, tôi chủ động tiếng:
“Thật ra khi cưới tôi, Thẩm Tư Hoài cũng chỉ vì bị ép buộc, để anh ta tự do cũng tốt.”
Nếu hợp không chỗ Lâm Dao Dao, lẽ bị Thẩm Tư Hoài giấu đâu mà tôi không ?
Tối đó, tôi nhân anh ta ngủ say, lén lút lẻn vào phòng.
Kết quả vẫn không có gì, nhìn Thẩm Tư Hoài đang ngủ say trên giường, được quấn trong chăn, lẽ lại giấu trong chăn?
Tôi nhẹ nhàng vén chăn, lần tìm xung quanh anh ta.
Quả nhiên, sờ dưới người anh ta thấy có giống giấy tờ.
Nhìn nghiêng gương mặt an tĩnh của anh ta, tôi nhẹ nhàng rút ra.
Ngay tôi tưởng đã lấy được, một lực mạnh giữ lấy tay tôi.
Ngước mắt liền chạm phải nhìn sâu thẳm của Thẩm Tư Hoài, trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
“Tại sao cô lại lấy đồ của tôi? Đây là quan trọng nhất với Tư Hoài, không được phép lấy !”
quan trọng nhất?
Xem ra có vài thói quen từ trước khi mất nhớ vẫn chưa biến mất.
Nhìn bộ dạng nghếch của anh ta, tôi :
“Thẩm Tư Hoài, tôi nói thật, chỉ cần anh cho tôi mượn này một lát, tôi lập tức để anh và vợ anh đoàn tụ.”
Anh ta gãi đầu: “Cô thật không lừa tôi chứ? Còn có thể vợ tôi tôi thật lòng?”
“Vợ anh phải nhìn là rất anh sao?”
Anh ta lập tức cụp mắt: “Cô ấy không tôi nhiều như vậy, hay giận dỗi với tôi.”
Không ngờ Lâm Dao Dao cũng nỡ giận dỗi Thẩm Tư Hoài, có lẽ là chút thú vui tình nhân thường tình.
Tôi giơ ba ngón tay, trịnh trọng cam kết: “Tin tôi , chỉ cần anh tôi cái này, tôi đảm bảo vợ anh anh đến chết mê chết mệt.”
“Bây , có thể buông tay ra chưa?”
“Trừ khi cô ngoắc tay hứa với tôi.”
15
Quả nhiên, dù có cũng không quên đòi lợi ích.
Tôi ngón út ra, ai ngờ anh ta lại bất ngờ ghé sát, khuôn mặt lạnh lùng kia tiến gần đến mức tôi nuốt nước bọt.
“Anh làm gì mà lại gần tôi như vậy!”
mắt anh ta nhìn chằm chằm tôi không rời, như thể muốn nhìn thấu mọi tâm tư trong đầu tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi còn tưởng anh ta đã không còn nữa.
Anh ta ngón út móc lấy tay tôi, lắc nhẹ một cái, sau đó còn in ngón cái .
“ mắt của em không lừa được tôi, tôi tin em.”
Làn khí lạnh quanh người anh ta rút , tôi mới dám thở phào.
“Này, Thẩm Tư Hoài, bây tôi hỏi gì, anh phải trả lời cái đó, chưa? Không thì vợ anh rời xa anh đấy.”
Anh ta gật đầu, tôi lấy điện thoại ra bắt đầu ghi âm.
“ nhất, anh có phải thích Lâm Dao Dao, rồi không còn thích tôi nữa đúng không?”
“Tôi chỉ thích vợ tôi.”
Vợ anh ta là Lâm Dao Dao, trả lời vậy cũng hợp lý.
“ hai, anh nhìn điều khoản trong hợp này, nếu anh thích người khác, tài sản có phải thuộc về tôi không? Dù sao tôi cũng là vợ trên hợp của anh.”
“Ừm ừm, tôi vợ tôi, tài sản gì đó tôi không để ý.”
Tôi mỉm , không có vấn đề gì cả, vợ tức là đã thay lòng, số tài sản này coi như được anh ta miệng xác nhận nhượng lại cho tôi rồi.
Tôi xoa đầu anh ta như phần thưởng: “Ngoan lắm.”
Khóe mắt tôi lại bắt gặp vành anh ta đỏ bừng một nửa, căn phòng này hình như hơi nóng thì phải.
Hôm sau, dưới chứng kiến của luật sư và trợ lý của Thẩm Tư Hoài, tôi chính thức nhận được toàn bộ tài sản của anh ta.
Phải nói là khá giàu, riêng siêu xe đã hơn chục chiếc, còn có vài căn biệt thự view sông đứng tên.
Tay cầm thẻ đen, tôi cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ.
Nhưng trong lòng lại cứ thấy bất an, nghĩ tốt nhất nên nhanh chóng ly hôn trước khi Thẩm Tư Hoài nhớ.
Nếu không, với tính cách của anh ta, ai được anh ta làm ra chuyện gì.
“Này, luật sư Trần, anh giúp tôi soạn thảo đơn ly hôn .”
Anh ta lắp bắp: “Cái này… không ổn lắm đâu. Tổng giám đốc Thẩm vẫn chưa nhớ, cô đã vội vã bỏ rơi anh ấy như vậy, nhỡ đâu sau này…”
“Chuyện đó anh cứ yên tâm. Hiện tại Thẩm Tư Hoài rất thích Lâm Dao Dao, tôi chỉ đang tác thành cho họ thôi, coi như làm việc tốt.”
“Dù sao trước kia anh ta rất ghét tôi, sau này nhớ rồi, nhất định cảm ơn tôi vì đã giúp anh ta đến được với người anh ta .”
Luật sư Trần cuối cùng cũng giúp tôi chuẩn bị xong đơn ly hôn.
Tôi trở về biệt thự, kiểm kê lại tài sản, thu dọn hành lý, đặt tờ đơn ly hôn bàn.
Chờ đến gọi Lâm Dao Dao đến dụ anh ta ký tên, rồi giải thích với bác Thẩm rằng chúng tôi không hợp nhau, thế là xong.
16
Chỉ là tôi vừa xách hành lý đến cửa thì Thẩm Tư Hoài đã mở cửa bước vào.
Anh ta vẫn ôm thú bông, chỉ là mắt lạnh lẽo quét tôi, da đầu tôi run , cảm giác có gì đó không đúng.
“Em định đâu? Em không phải nói sống cùng tôi sao?”
Nghe thấy giọng nói uất ức ấy, tôi thả lỏng hơn. Dù sao thời gian tôi và anh ta vẫn luôn cùng nhau, có chút luyến tiếc cũng là bình thường.
Tôi vỗ vai anh ta: “Thẩm Tư Hoài, tôi đây cũng đủ lâu rồi, nên rời , nhường chỗ lại cho vợ anh.”
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của anh ta, tôi lập tức vòng định mở cửa.
Nhưng vừa chạm tay vào tay nắm, phía sau đã có một bàn tay phủ .
Làm hành lý trong tay tôi cũng rơi xuống đất.
Ngay sau đó, khí lạnh bao phủ lấy tôi, bả vai bị ai đó siết .
“Vợ à.”
Giọng nói trầm thấp vang bên tôi, đầu óc tôi như nổ tung.
Giọng này… không giống của Thẩm Tư Hoài khi còn .
Vành bị anh ta cắn nhẹ, kính cửa sổ phản chiếu rõ bóng dáng anh ta phía sau tôi, yết hầu anh ta khẽ chuyển động, khóe môi còn thấp thoáng nét .
“Thẩm Tư Hoài, anh bị sốt à? Gọi nhầm cả ‘vợ’ rồi kìa…”
Tôi bất an quay người lại, định tay sờ trán anh ta.
Nhưng lại bị anh ta giữ , sau đó cúi đầu hôn tôi.
Tôi chỉ cảm thấy tê dại cả người như bị dòng điện chạy .
“Vợ à, tài sản bị em lừa lấy hết rồi, người cũng phải bồi thường cho tôi chứ.”
Ý anh ta là trách tôi lừa lấy tài sản?
Tôi nghiến răng lấy dũng khí: “Đúng! Tôi lừa tài sản của anh đấy, theo đúng hợp , anh đã thay lòng rồi!”
“Nói cho cùng, tài sản đó thuộc về tôi. Tôi dùng chút thủ đoạn thì sao chứ? Dù anh có nhớ rồi, tôi cũng sợ!”
“Còn anh, không phải anh thích Lâm Dao Dao à? Gọi cô ta là vợ suốt đấy thôi. Tôi tác hợp cho hai người rồi, anh còn đến hỏi tội tôi?”
“‘Vợ’? ‘Bồi thường người’? Anh muốn sỉ nhục tôi sao?”
Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Sau đó khẽ bật : “Tôi không thích Lâm Dao Dao.”
17
Tim tôi khựng lại một nhịp.
“Ngô Kiều, khi tôi gọi ‘vợ ơi’, từ đầu đến cuối đều là đang gọi em.”
“Tôi cứ tưởng sau khi ghi âm tối , em giữ lời hứa.”
“Không ngờ em lừa hết tài sản của tôi rồi còn không chịu chịu trách nhiệm, còn muốn đẩy tôi cho người khác?”
Anh ta tiến lại gần bước một, tôi theo năng lùi về sau, cho đến khi sau lưng chỉ còn là bức tường lạnh ngắt.
Nhìn mắt sắc bén kia, đây mới thật là Thẩm Tư Hoài mà tôi quen thuộc.
“Người tôi thích là em.”
“Ban đầu tôi nghĩ, chỉ cần tôi tiếp tục giả vờ nghếch, em dần dần chấp nhận tôi.”
“Tôi chỉ muốn hỏi một câu — Ngô Kiều, ngoài tài sản của tôi ra, em có một chút nào thích tôi không?”
“Tôi…”
Anh ta dụi đầu vào hõm cổ tôi, giọng trầm xuống.
“Không sao cả, tôi thích em là đủ rồi.”
“Nếu em muốn tài sản, tôi có thể tay trắng ra .”
“Nhưng tôi không ý ly hôn, và càng không muốn bị em đẩy cho người khác.”
“ mới bị , óc mơ hồ, trong đầu chỉ nhớ mình có một người vợ.”
“Nên mới nhầm lẫn mà cho rằng Lâm Dao Dao là vợ mình, thực ra tôi chỉ ơn cô ấy mà thôi.”
“Kiều Kiều ngoan của tôi, em chạm vào tôi, ôm tôi, hôn tôi.”
“ tôi bị nạn, em lo lắng đến vậy, chứng tỏ trong lòng em, em thật thích tôi.”
Trong đầu tôi như có pháo hoa nổ tung.
Tôi vừa định mở miệng, đã bị môi anh ta chặn lại.
Từ nhẹ nhàng dần trở nên sâu đậm, tôi dần dần chìm vào nụ hôn đó.
Nhìn thấy trong mắt anh ta là cả một bầu dục vọng, lại nhớ đến hai chữ “thích” anh ta vừa nói.
Tôi thích anh ta sao?
Hình như là có… đến chính tôi cũng không thể phân rõ, trong trò chơi lừa dối này, tôi có mang theo chút cảm tình nào không.
Ít nhất vào khoảnh khắc anh ta che chắn cho tôi trong vụ nạn, tôi đã thực sợ hãi, và lo lắng.
Tôi khẽ siết cánh tay, ôm lấy anh ta.
18
Thật ra tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi Thẩm Tư Hoài.
Nhưng anh ta ôm tôi rất : “Kiều Kiều, tôi mệt rồi, chúng ta ngủ một lát nhé?”
Tôi nuốt lời định nói lại vào trong.
Đêm đó tôi ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Tư Hoài đã không còn bên.
Tờ đơn ly hôn bị anh ta xé nát, ném vào thùng rác.
Xem ra anh ta chỉ mới nhớ gần đây.
Nhưng để chắc chắn, tôi vẫn quyết định đến bệnh viện hỏi bác sĩ điều trị chính của anh ta.
Chỉ là tôi vừa đến cổng bệnh viện, đã gặp Chu Trì.
“Kiều Kiều, anh có vài lời muốn nói với em. Anh sợ nếu không nói ngay thì lại lỡ mất cơ hội.”
“Hồi đó khi em tỏ tình với anh, anh không cố ý từ chối.”
“Chỉ là gia đình bắt anh ra nước ngoài, anh không còn cách nào khác nên mới nói rằng mình không thích em.”
Nhớ lại năm đó, sau khi bị anh ta từ chối, tôi đã khóc suốt cả đêm.
“Không sao đâu, anh Chu, mọi chuyện rồi. Bây em cũng đã có người mình thích.”
Anh ta hơi sững người, rồi : “Ý em là người lần trước em đến bệnh viện ấy à?”
“Kiều Kiều, anh chuyện này có thể em không vui, nhưng anh không muốn em bị lừa gạt mãi.”
Sau đó, tôi nhận được video mà Chu Trì gửi đến.
Trong video là Thẩm Tư Hoài, đối diện với anh ta là bóng lưng của Lâm Dao Dao.
Anh ta một chiếc thẻ cho cô ấy: “Cô Lâm, đây là 1 triệu, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi suốt hai năm .”
“Chỉ cần không phải là tình cảm, mọi khác tôi đều có thể cho cô.”
Lâm Dao Dao cắn môi, gượng: “Tôi hiểu rồi.”
“Nhưng tôi vẫn không rõ, tại sao ban đầu anh lại giả để tôi anh về nhà họ Thẩm, lại luôn dùng bộ dạng đó để thăm dò cô Mộ, cô ấy hiểu lầm rằng anh thích tôi?”
“Chỉ vì… anh thật thích cô ấy sao?”
Thẩm Tư Hoài do dự trong chốc lát, sau đó anh ta thốt ra hai chữ — “báo thù” — đầu óc tôi như nổ tung.