Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
24
“Tờ giấy đó có ghi tên em à?”
“Anh từng nói người anh là em à?”
“Anh đã bao nói là anh em ?”
Anh chất vấn từng câu, từng câu một, vẻ mặt đầy bất lực và giận bản thân.
Tôi lau nước mắt, giọng nức nở:
“Vậy anh ?”
“Hồi đó bận ôn thi, lại bị mấy bạn nữ lớp khác bám lấy, thời gian qua lâu rồi anh cũng không nhớ là nữa. Nhưng mà, mấy người bám riết anh không thích.”
“ em… anh bao em cả.”
“Chuyện anh thích em, xung quanh cũng biết — chỉ có em là luôn nghĩ anh em.”
Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng tôi cũng có được một câu trả lời ràng.
Toàn thân tôi xì hơi, bật khóc nức nở thành tiếng.
khóc, nghẹn ngào trách móc:
“Vậy sao anh từng nói thích tôi? Từ lúc Diệp Giai Huyền chuyển về trường mình, anh luôn chuẩn bị thi với cô .”
“Sau đó thì lúc nào cũng lạnh nhạt với tôi.”
“ tôi cũng chẳng buồn hỏi… ưm…”
Môi anh ta chợt phủ xuống, cắt ngang toàn bộ lời trách móc lại, giọng trầm thấp, khàn khàn:
“Đừng nhắc nữa, nhắc lại là anh tức đấy.”
chứ?
Dựa vào đâu mà anh ta tức?!
Hơi thở hỗn loạn đan xen nụ , tim tôi đập loạn.
Nhưng chẳng thể vùng vẫy nổi.
“Đợi… đợi đã, anh tức cái cơ?” Tôi đẩy anh ta ra.
Anh ta dừng lại, thở dốc:
“Bởi vì em biết lớp trưởng có ý đồ với em, mà vẫn chấp nhận ngồi cùng bàn với .”
“Vậy nên lúc đó anh lạnh nhạt với tôi?”
“Suốt từ tiểu học đến trung học, cao dán dính lấy em, chẳng lẽ em không nhận ra là thích em à?”
Tôi cứng đờ, lắc đầu:
“Không nhận ra. Anh ta có nói đâu.”
“Vậy là… mỗi lần anh lạnh nhạt với tôi vì ta?”
Anh gật đầu.
“Từ nhỏ đến lớn vì ta?”
Anh vẫn tiếp tục gật đầu.
“Vậy… bây có thể tiếp tục ?”
Tôi sững sờ.
“Tiếp tục cái cơ?”
Anh ta khẽ lắc đầu, bất lực nâng mặt tôi lên, xuống.
Nụ lần này nhẹ nhàng, sâu lắng và chân thành.
thể muốn bù đắp tất cả những năm tháng bỏ lỡ quá khứ.
25
Sáng hôm sau.
Diêm Triển Sĩ bị Ân Kinh… đá một cú mà tỉnh dậy.
Anh ta mở mắt ra, lại thấy người bên cạnh vẫn ngủ ngon lành.
Nghe bảo mẫu nhà họ từng nói cô ngủ không ngoan.
anh rốt cuộc được chứng kiến tận mắt.
Nhưng anh hoàn toàn không tức giận chút nào.
Tối qua người vật lộn tới nửa đêm.
Ân Kinh hẳn đã rất mệt rồi.
Họ đã bỏ lỡ nhau 4 năm.
May mà mọi hiểu lầm được hóa giải, mọi quá khứ buông xuống.
năm sau khi kết , đây là lần đầu tiên họ cùng ngủ trên một chiếc giường.
Cảm giác chân thật, lại mơ.
Anh muốn chìm đắm lâu thêm chút nữa.
Bèn xoay người, cúi xuống lên má cô gái bé nhỏ đang say ngủ bên cạnh.
Lại mơ một giấc mộng rằng từ nay về sau, mỗi ngày được thức dậy bên cô.
Phiên ngoại 1 – [Quà tặng]
Một ngày nào đó.
Diêm Triển Sĩ bước vào phòng ngủ mà Ân Kinh từng ở một mình.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào gọi là sợ hãi muộn màng.
Căn phòng đầy ắp đồ đạc nhưng lại chẳng có lấy một là riêng Ân Kinh.
Thậm chí cô xếp lại toàn bộ quà anh từng tặng cô thành một hàng chỉnh tề.
Ngay cả con búp bê năm xưa anh tặng hồi nhỏ, cô cũng để lại thể muốn hoàn toàn cắt đứt.
Là thật sự muốn cắt đứt với anh sao?
Diêm Triển Sĩ mở từng từng xem lại.
Năm đó 5 tuổi, lần đầu tiên Ân Kinh, quà đầu tiên anh tặng là một con cá heo nhồi bông.
quà đó, anh thật sự đã đặt tâm.
Ngày thứ mẫu giáo, lớp có một bé gái mắt to long lanh đáng yêu vô cùng.
Nhỏ Diêm Triển Sĩ khi nhìn thế nào cũng thấy xinh.
Không ngờ, buổi tối về nhà, hàng xóm đến gõ cửa.
mở cửa ra, người đứng ngoài là “cục cưng” bé gái mà cậu ta thích nhất lớp.
Ân Kinh bé nhỏ rụt rè được mẹ dắt theo đến hỏi hàng xóm .
Giọng non nớt lễ phép:
“Cháu chú, dì, anh Diêm ạ.”
Sau đó, nghe ba mẹ nói cần chuẩn bị quà đáp lễ.
đúng sinh nhật Ân Kinh, anh lập tức xung phong tự mình chọn quà cô.
Nghe nói Ân Kinh nói chuyện chậm, từng được trị liệu bằng liệu pháp tiếp xúc với cá heo.
Anh đặc biệt chọn một con cá heo nhồi bông cao hơn cả cô.
Đến anh vẫn nhớ nụ cười rạng rỡ khi cô nhận quà.
Nụ cười đó từng khiến tim anh tan chảy.
Kể từ đó, năm nào đến sinh nhật Ân Kinh anh cũng chuẩn bị quà.
Chỉ duy quà năm 18 tuổi là đến hơi muộn.
Nhưng may là vẫn đến kịp.
Nhớ lại ngày Ân Kinh vào lớp mẫu giáo.
Nắng đẹp, góc lớp có chậu cây đang lắc lư ánh sáng loang lổ.
Một thiếu niên đang mơ màng gục mặt trên bàn, bỗng ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc , anh xác định cả đời.
Phiên ngoại 2 – [Tửu lượng]
Hôm tụ tập bạn cũ, ngoài Diệp Giai Huyền, tất cả mọi người đến.
Diêm Triển Sĩ và Ân Kinh đến muộn.
Lý do là vì anh nhất quyết đòi cô phải đeo nhẫn cưới cùng mình đến buổi tiệc.
Nhưng nhẫn cưới cô lại bị cô làm mất.
người xoay khắp nhà hơn một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng phát hiện, Ân Kinh đã để nhẫn cưới vào đống đồ “sẽ để lại” khi chuẩn bị dọn .
Diêm Triển Sĩ lại lạnh mặt.
Nhìn cô rụt rè lấy nhẫn ra đeo lại.
Anh nhớ đến chuyện lạnh nhạt suýt khiến cả bỏ lỡ.
Bèn gượng gạo nhếch môi một chút.
Tại buổi tiệc, vài người bạn định rót rượu Diêm Triển Sĩ thì anh đã từ chối.
Cả đám kinh ngạc:
“Ơ kìa thiếu gia Diêm, nay lại cai rượu sao?”
Diêm Triển Sĩ bặm môi, nói không được tự nhiên:
“Vợ tôi nói tửu lượng tôi quá tệ, không xứng được uống.”
Cả bọn nghe xong mù mờ khó hiểu.
Lại nghĩ đến anh ràng thích người ta nhưng luôn nói lời khó nghe, nói là không can thiệp.
Nghĩ đến cái đêm mà anh ta say rượu, đem lời tỏ tình định dành vợ mình lại vô tình nói với người khác.
Tống Kình – người biết chuyện – lập tức xen vào giúp:
“Tôi làm chứng, đúng là cậu không nên uống rượu.”
Mọi người dù không chuyện cụ thể nhưng cũng ngầm hiểu khi thấy ánh mắt Ân Kinh chẳng thèm để tâm mà ngồi yên không động đậy.
cũng biết, Diêm Triển Sĩ mỗi lần say rượu là lại hay càm ràm — tật này có từ sau khi Ân Kinh rời .
Mỗi lần uống say là anh lại bám lấy người ta hoặc mở khung trò chuyện bị block, gõ ra:
“Anh thích em nhiều năm vậy, sao em lại chẳng hề biết?”
“Sao em chẳng nói một lời đã bỏ ?”
Dần dần, cũng coi đó là tiết mục cố định mỗi lần tụ tập.
Chỉ có Diệp Giai Huyền là tưởng mấy câu đó dành mình.
Tưởng rằng cưới rồi thì bệnh này sẽ đỡ hơn.
Kết quả là suốt năm đầu sau nhân, “lời thoại” được cập nhật:
“Những năm em nợ anh, em định bù thế nào?”
[Ghen]
Sau khi làm lành, Diêm Triển Sĩ biết rất .
Với Ân Kinh, tình cảm không được nói ra — tức là không tồn tại.
nên từ đó trở , anh từng keo kiệt việc bày tỏ tình cảm với cô.
Thậm chí không ngại nói lời yêu.
Dù điều đó ngược hoàn toàn với tính cách anh — làm nhiều hơn nói.
Lần đầu tiên nói “anh yêu em”, anh cũng rùng mình.
Nhưng có một chuyện, sau khi làm lành, anh luôn muốn hỏi.
Lại sợ phá hỏng mối quan hệ hàn gắn.
Nhưng lần này, khi Diêm Cảnh Bình về nước, vẫn không tránh được lại Ân Kinh.
Anh thật sự nhịn không nổi nữa.
“Em vẫn nói… em quen anh Cảnh Bình là thế nào vậy?”
“Em với anh là bạn cùng lớp nghiên cứu sinh mà!”
“Rồi sao nữa?”
Không giới thiệu thì sao cô biết được chữ “Diêm” ở Hồng Kông là “Diêm” ở Bắc Thành?
Ân Kinh cười khúc khích, có phần ngượng ngùng.
Cái kiểu cười khiến Diêm Triển Sĩ lại không kiềm được mà sa sầm mặt.
“Hồi đó tụi em hay chép bài nhau. Có lần em chép bài ảnh…”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… lại nhau phòng kỷ luật.”
Từ sau lần đó, họ dần thân thiết.
Diêm Triển Sĩ hoàn toàn cạn lời.
Tuyệt thật. Cô chép bài người ta mà không sửa một chữ sao?!
(Kết thúc)